Nhà họ Giản thấy mẹ của Giản Quân là một người cô gái bán rượu không sạch sẽ, Giản Quân mạnh mẽ vươn lên phía trước để mẹ cậu ta có một cuộc sống tốt hơn.
Sau khi biết được thân thế của hắn, thái độ của T¡ Lệ Đình không còn địch ý như vừa nãy.
“Hắn ta có bạn gái không?”
“Không có, từ nhỏ tới lớn, không ít người muốn tiếp cận hắn, nhưng hắn chỉ tập trung vào việc học. Ngay cả khi ở cạnh Cô Tô, cũng không thấy hắn có chút tình ý nào với Cô Tô.”
Câu trả lời này làm Tỉ Lệ Đình rất hài lòng: “Bây giờ hắn đang là thực tập sinh?”
“Đầu óc Giản Quân nhanh nhạy, thành tích học tập luôn đứng đầu, theo lí mà nói cậu ta tiền đồ sáng lạng, nhưng cậu ta lại không chọn một công việc lương cao mà lại kí với Tỉnh Vũ.”
Ti Lệ Đình trở lại ghế, thản nhiên nói: “Ò, hắn muốn làm minh tỉnh sao?”
“Hiện tại hình như là vậy, điều kiện ngoại hình của cậu ta không tệ, đúng lúc hợp đồng vừa mới kí vào tuần trước, cậu ta ký kết với Tinh Vũ liền giao vận mệnh của hắn vào tay cậu sao?”
“Thiếu gia cần tôi sắp xếp xử lý cậu ta không? Hay là để chính cậu ta tự hủy hợp đồng.”
Ti Lệ Đình đặt tay lên đầu, nếu trước đó không đọc tư liệu của hắn thì anh sẽ không do dự mà chặt đứt con đường của hắn.
h Nếu đã cùng cảnh ngộ, hơn nữa hắn và Tô Cầm Khê trước nay chưa từng dây dưa với nhau, ngoại lệ mở cho hắn một con đường sống.
“Không cần, chỉ cần hắn cùng cô ấy không có quan hệ gì thì không cần để ý tới hắn.”
“Được rồi thiếu gia, đúng rồi, hôm nay ở bệnh viện xảy ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Lâm Quân quan sát sắc mặt của Ti Lệ Đình, sau đó mới thận trọng trả lời: “Bạch Tiểu Vũ tìm cô Tô gây phiền phức, vô tình làm rách vết thương trên người cô Tô.”
“Cái gì?”
Mặc dù Ti lệ Đình tức giận Tô Cẩm Khê từ chối anh, vừa nghĩ tới người con gái nhỏ bé như vậy ngay cả phẫu thuật còn sợ hãi nếu vết thương rách ra thì không phải cô ấy sẽ đau chết sao?”
“Thiếu gia, cậu không cần lo lắng, may là vết thương chỉ rách ra, không bị nhiễm trùng, đã khâu lại rồi nên không sao, Đường Minh lo lắng Bạch Tiểu Vũ sẽ gây bắt lợi cho cô Tô, nên đã đưa cô ấy về biệt thự.”
Ti Lệ Đình nhíu mày sâu hơn, “Hiện tại cô ấy đang ở cùng Đường Minh?”
“Chắc là như vậy, thiếu gia, cậu nghĩ sao, nều cậu thực sự thích cô Tô thì nên để cô ấy giải trừ quan hệ với Đường Minh càng sớm càng tốt.”
Mặc dù Đường Minh hiện tại thích Bạch tiêu Vũ, nhưng ai có thể đảm bảo rằng hai người ở chung một mái nhà lâu ngày không nảy sinh tình cảm?
“Nói trắng ra, tôi thấy cô Tô tốt hơn Bạch Tiểu Vũ nhiều, rất được lòng đàn ông. Nếu hai người bọn họ diễn giả làm thật…”
“Cô ấy dám!” Ti Lệ Đình lạnh lùng nói.
Ti Lệ Đình đột nhiên tức giận làm lâm Quân bị dọa đến run người.
“Cậu cho rằng tôi không muốn cô ấy hủy hợp đồng, chuyện này không nằm ở Đường Minh mà ở cô ấy.”
Nếu tôi ép buộc dùng biện pháp của mình can thiệp vào, chỉ sợ lương tâm của cô bé kia khó có thể yên ổn, lương tâm chết tiệt.”
Ti Lệ Đình thấp giọng nguyền rủa, anh ta cái gì cũng có thể không quan tâm, nhưng cô bé kia lại quan tâm tới quá nhiều chuyện, cho dù anh ta có thể giải quyết ổn thỏa, cũng không thể làm cho lương tâm của cô được nguôi ngoai.
“Xem ra cậu thực sự thích cô Tô, mọi chuyện đều vì cô Tô mà xem xét.” Đây là lần đầu Lâm Quân thấy Ti Lệ Đình không dùng phương thức cướp đoạt để lấy về thứ mình thích.
Ti Lệ Đình nhìn ánh đèn sáng của nhà nhà qua cửa số, nhớ lại âm thanh ký ức, “Tiểu Đình, nếu ông trời cho con thích một cô gái thì hãy yêu thương cô ấy thật tốt.”
“Mẹ, vậy làm sao để yêu thương ạ?”
“Chính là nâng niu cô ấy trong tay, không thể làm cô ấy khóc, coi cô ấy như bảo bối.”
“Được rồi mẹ, con biết rồi.”
Lâm Quân nhìn người đàn ông đang trầm tư, người đàn ông trước đây thủ đoạn, lãnh khốc, nhưng bây giờ thần sắc u ám.
“Thiếu gia, thực ra cậu không cần lo lắng quá nhiều, từ tin tức của cô Tô có thể biết được, cô ấy vẫn giữ mình trong sạch.”
Đường Minh một lòng một dạ với Bạch Tiểu Vũ, mấy năm nay không qua lại với người phụ nữ nào khác, hai người bọn họ gặp dịp thì chơi, còn về Giản Quân thì càng không cần lo lắng, hắn quá đặt nặng vấn đề sự nghiệp.”
Điểm đó cho dù Lâm Quân không nói Ti Lệ Đình cũng biết, nhưng nghĩ tới mình không ở bên cạnh lúc cô yếu đuối nhát, Ti Lệ Đình lòng nóng như lửa đốt.
Lúc sáng đã bỏ xuống những lời độc ác rồi, nhưng bây giờ đi tìm Tô Cẩm Khê không phải sẽ bị cô ấy cười nhạo sao, Ti Lệ Đình càng nghĩ càng bực bội.
“Thiếu gia, cô Tô có lẽ rất quý trọng Giản Quân, dù sao Giản Quân vẫn luôn ở trước mặt cô ấy, một ngày nào đó cô ấy phát hiện ra cậu ưu tú hơn Giản Quân, có lẽ cô ấy sẽ thích cậu hơn.”
Lâm Quân lại rất có lòng tin vào Ti Lệ Đình, anh ta còn chưa gặp ai lợi hại hơn T¡ Lệ Đình.
Những lời này vẫn chưa làm vừa lòng Ti Lệ Đình, sắc mặt lạnh băng, “Nghĩ cách để cô ấy tới làm việc ở công ty tôi.”
Cô ấy cùng Đường Minh ngày đêm đối mặt, khó tránh khỏi xảy ra chuyện gì đó.
“Được rồi thiếu gia, tôi đi sắp xếp một chút sẽ cho cô Tô tới làm việc ở công ty chúng ta, tạm thời mặc kệ Giản Quân bên kia sao?”
“Chỉ cần hắn không nảy sinh tâm tư khác thì không cần để ý tới.”
“Vâng, đúng rồi, biệt thự của Đường Minh không có người giúp việc, bây giờ cô Tô muốn tới nhà hắn dưỡng bệnh, chúng ta có thể sắp xếp người vào để tìm hiểu tình hình.”
“Còn không mau làm đi.”
“Tôi lập tức đi đây.” Vì sự nghiệp hôn nhân của tổng giám đốc nhà mình, Lâm Quân chạy thật nhanh.
Ban đầu Tô Cảm Khê không muốn ở cùng một chỗ với Đường minh, nhưng cuối cùng cũng bị Đường Minh thuyết phục.
Nếu mẹ Đường đến không tìm thấy cô, mà hiện tại cô đang bị thương cũng nên dưỡng thương thật tốt.
Chỉ là Tô Cảm Khê vẫn hơi lo lắng Bạch Tiểu Vũ, “Đường † Tổng, Nếu tôi ở lại nhà anh, cô Bạch sẽ hiểu lầm tôi.”
“Cô bây giờ vẫn còn nghĩ cho cô ấy.” Đường Minh cảm thấy Tô Cảm Khê chính là một cô ngốc, ngu ngóc tới nỗi làm cho người khác đau lòng.
“Cô ấy cũng chỉ là quá yêu anh, tôi có thể hiểu được.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ giả thích với cô ấy, đi thôi.” Đường Minh cúi người ôm Tô Cẩm Khê.
Tô Cẩm Khê có chút không quen, “Đường Tổng, tôi có thể tự đi được, không cần phiền anh.”
“Tôi là người có trách nhiệm lớn nhất đối với việc cô bị thương, nếu vết thương lại rách ra thì rất phiền phức, hãy để tôi chăm sóc cho cô.”
Đường Minh không nói thêm ôm Tô Cẩm khê rời đi, Tô Cảm Khê được anh ta ôm trong ngực mặt đỏ bừng.
Từ góc độ này Đường Minh có thể thấy được hàng lông mi cong dài của cô, khuôn mặt hồng hào, đôi môi đỏ mọng thanh tú, cỗ họng bỗng thắt lại một cách khó hiểu.
Đặc biệt là sự nhút nhát của Tô Cẩm khê càng giống như sợi lông vũ vô thức trêu chọc vào trái tim anh.
Trên người cô luôn có một mùi hương nhàn nhạt, cùng cô ở một chỗ mùi hương của cô nhẹ nhàng làm dịu lòng anh.
Trở lại biệt thự lần nữa, Đường Minh đặt cô lên sô pha trong phòng khách nghỉ ngoï.
“Tôi sẽ dọn phòng cho cô, nếu mẹ không tới cô có thể ở đó, nếu bà ấy tới thì như đêm đó có được không?”
“Có thể Đường Tổng, làm phiền anh.”Tô Cảm Khê lễ phép trả lời.
“Không cần khách sáo như vậy, cô cũng đừng gọi tôi là Đường Tổng, cảm thấy rất xa lạ.”
“Vậy tôi gọi anh là gì?”
“Như trước đây cũng được.” Tô Cẩm Khê yếu ớt kêu lên: “anh….Minh.”