Mục lục
Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 218:



Trong khoảng thời gian này Đường Minh rất ít khi về, có lẽ Tô Mộng cảm tháy khó chịu, đến làm phiền cô ta.



“Tôi đến đây là vì chuyện của Đường Minh.”



“Minh rắt tốt, không liên quan gì đến cô.” Bạch Tiểu Vũ nói xong định đóng cửa.



Tô Mộng dùng một tay giữ cửa, “Cô không muốn biết Đường Minh thích ai sao?”



Khóe miệng Bạch Tiểu Vũ nhếch lên một tia giễu cọt, “Tô Mộng, nếu cô muốn châm ngòi ly gián thì từ bỏ đi, tôi sẽ không trúng kế của cô.” “Thực ra tôi muốn châm ngòi ly gián, Bạch Tiểu Vũ, tôi thừa nhận tôi thực sự rất ghét cô, nhưng bây giờ so với cô tôi càng ghét một người khác hơn, cô ta mới là kẻ thù của chúng ta!”



Bạch Tiểu Vũ cảnh giác nhìn Tô Mộng, “Kẻ thù của chúng ta cái gì?”



Tô Mộng đẩy Bạch Tiểu Vũ ra, “Chuyện này nói hai ba lời không nói hết được, chúng ta vào rồi nói tiếp.”



Hôm nay Tô Mộng không hè kiêu ngạo, Bạch Tiểu Vũ vẫn luôn cảnh giác nhìn cô ta, không biết cô ta sẽ giở trò gì.



Tô Mộng quan sát căn hộ của Bạch Tiểu Vũ, mặc dù diện tích không lớn bằng biệt thự, nhưng với số lượng nhiều như vậy, diện tích như vậy cũng phải tốn ít nhất mấy trăm vạn.



Nói đi nói lại Đường Minh đúng thật là cái gì cũng có thể cho cô ta, ngoại trừ thân phận, nên cho cái gì anh ta đều cho.



“Cô muốn nói gì thì nói đi, lát nữa tôi còn có việc.” Bạch Tiểu Vũ nhìn Tô Mộng đang quan sát căn phòng không ngừng, cảm thấy có chút luống cuống, vội vàng thúc giục.



Bàn tay Tô Mộng chậm rãi vuốt ve đồ đạc, “Nếu như trước đây tôi nhìn thấy những thứ này, nhất định tôi sẽ tức giận, nhưng hôm nay tôi không tới đây tìm lỗi.”



“Tô Mộng tôi không có kiên nhãn chơi trò đoán đồ với cô, cô muốn nói gì thì nói thẳng luôn đi.”



Tô Mộng ngồi xuống sô pha, “Bạch Tiểu Vũ, cô nghĩ Đường Minh đối xử với cô như thế nào?”



Bạch Tiểu Vũ không biết rốt cuộc trong lòng Tô Mộng đang tính toán gì, nhưng điều mà cô ta có thể chắc chắn là Tô Mộng không có ý tốt.



“Đương nhiên Minh đối xử với tôi rất tốt, anh ấy không những dịu dàng mà còn đáp ứng yêu cầu của tôi. Nếu không phải thân phận tôi thấp kém, nhà họ Đường không chấp nhận tôi, cô nghĩ cô có ngày hôm này à?2”



Tô Mộng cười lạnh, “Quả nhiên, cô vẫn sống trong mơ.



mộng.”



“Cô có ý gì?”



“Tôi chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Vũ cô thông minh, nhưng không biết rằng cô vẫn còn sống trong mơ mộng. Tôi không phủ nhận trước kia Đường Minh có thể thích cô, nhưng bây giờ tôi cá là anh ấy không thích cô.”



“Cái gì? Không thích tôi, chẳng lẽ là thích cô?” Bạch Tiểu ‘Vũ lạnh lùng khinh thường nói.



“Tất nhiên không phải tôi rồi. Người anh ấy thích là Tô Cẩm Khê.”



“Không có khả năng!!!” Bạch Tiểu Vũ trực tiếp phủ nhận, cô ta sẽ không bao giờ thừa nhận người Đường Minh thích là Tô Cảm Khê.



“Tôi thừa nhận lần trước tôi nói là để kích thích cô, nhưng hôm nay tôi có thể nói chính xác cho cô biết, Đường Minh thích cô ta.



Cô nghĩ anh ấy cưới tôi thật sự là vì đứa con trong bụng sao? Thực ra, hoàn toàn không phải như vậy.



Lúc ấy trong tâm điểm dư luận ai là người thảm nhất?



Không phải Tư Lệ Đình cũng không phải Đường Minh.



Là cô ta Tô Cẩm Khê, cô ta bỏ qua đạo lý luân thường, làm ra chuyện khiến dư luận tức giận.



Mọi người coi cô ta là Phan Kim Liên thời hiện đại, cô ta như một con chuột chạy trên đường, mọi người đều la hét và đánh đập.



Khi đó, tôi dùng đứa con của mình để ép Đường Minh kết hôn với tôi, Đường Minh nhanh chóng đồng ý.



Vốn tôi đắc ý cho rằng mình thành công, nhưng cho đến bây giờ tôi mới biết Đường Minh chỉ muốn tôi làm lá chắn che cho Tô Cẩm Khê mà thôi!”



Tô Mộng không tới bắt lỗi cô ta, mà nói ra một loạt những lời nói như vậy, ngữ điệu khác với lần trước.



“Cô nói anh ấy cưới cô là vì Tô Cẩm Khê chứ không phải vì đứa bé? Cô có bằng chứng gì.”



Bạch Tiểu Vũ đã suy nghĩ về sự thay đổi của Đường Minh, nhưng cô ta không biết tại sao, lời nói của Tô Mộng khiến Bạch Tiểu Vũ vô cớ hoảng loạn.



“Đương nhiên là có. Hôm nay Đường Minh trở lại lấy đò, tôi đi theo anh ấy vào phòng làm việc. Phòng làm việc của anh ấy dán đầy ảnh và bản vẽ phác thảo của Tô Cẩm Khê.”



“Tôi không tin, Tô Mộng, đây là thủ đoạn mới của cô? Gần đây, ngày nào Minh cũng đến tìm tôi. Cô hoảng sợ, bây giờ đến cả chị gái cô mà cô cũng kéo vào. Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô, có ý châm ngòi ly gián?



Tô Mộng, nếu cô muốn chơi tôi, cô còn non lắm.” Trong tiềm thức Bạch Tiểu Vũ cảm thấy đây chẳng qua là Tô Mộng nói nhảm kích thích mình.
Chương 219:



“Tôi biết là cô không tin, cô xem đây là cái gì.” Tô Mộng lấy ra một bức ảnh từ trong túi xách của cô ta, chính là bức mà cô ta đã xé trước đó.



“Đây là bức ảnh của Tô Cẩm Khê mà tôi đã xé trong phòng làm việc, đã được Đường Minh dọn đẹp, tôi nhặt lại rồi ghép lại.



Trong phòng làm việc có rất nhiều bức tranh như thế này, có lẽ cô cũng biết đây là tên tiếng Anh của Đường Minh.”



Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy chữ ký của Đường Minh ở góc dưới bên phải của bức tranh, cô ta đã nhìn thấy chữ ký này không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể không nhận ra.



Mặc dù bức chân dung bị nhăn, có dấu vết của băng keo, nhưng xét về độ tinh xảo của bức tranh, có thể biết chủ nhân của bức chân dung đó dụng tâm như thế nào.



Nếu điều này không chứng minh được điều gì, thì là Bạch Tiểu Vũ đang tự lừa dối mình.



“Cô nói vẫn còn nhiều bức chân dung như thế này?” Bạch Tiểu Vũ không để ý ngón tay đang cầm bức chân dung đang run rẫy.



“Tôi không cần phải nói dối cô. Ngoài bản phác thảo, còn có một số có màu. Tôi đã rất tức giận khi nhìn thầy những thứ này.



Đường Minh đuổi tôi ra khỏi phòng làm việc và khóa lại, nếu không tôi có thể chụp ảnh.



Ngoài ra, tôi đặc biệt yêu cầu trợ lý Chiêm điều tra một chuyện, đó là số tiền trong thẻ tín dụng mà Đường Minh đưa cho chúng ta.



Của tôi chỉ có 5 vạn tệ, cô có 100 vạn tệ, nhưng cô biết của Tô Cẩm Khê có bao nhiêu không?”



“Bao nhiêu…?” Bạch Tiểu Vũ run giọng hỏi.



“Hạn mức cao hơn của cô nhiều, cô ở bên Đường Minh mấy năm, nhưng Tô Cẩm Khê chỉ mới ở bên anh ấy vài tháng. Thời gian thật sự không thể chứng minh được điều gì.



Chỉ có thể nói, vị trí của Tô Cẩm Khê trong lòng Đường Minh cao hơn bắt kỳ ai, kể cả cô.



Cô xem tôi và cô đấu tới đấu lui, cô còn tự hại mình để chiếm được cảm tình của Đường Minh.



Nhưng Tô Cẩm Khê không làm gì, đều có được tất cả, Đường Minh vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô ta.”



Bạch Tiểu Vũ biết đây là sự thật, nếu không tại sao Đường Minh lại muốn chia tay với cô ta? Bằng không, tại sao Đường Minh không chạm vào cô ta.



Mặc dù vẫn thường xuyên gặp mình, Bạch Tiểu Vũ cảm nhận được rõ ràng anh ấy không còn yêu bản thân nhiều như trước.



Hóa ra là anh ấy đã yêu Tô Cảm Khê, nghĩ thế này thì có thể giải thích rõ rất nhiều chuyện.



Tại khách sạn ở Mỹ, anh ấy tìm thấy một người đàn ông trong phòng của Tô Cẩm Khê, nếu anh ấy không yêu cô ta, làm sao anh ấy có thể tức giận như vậy?



Sắc mặt của Bạch Tiểu Vũ rất xáu, “Như vậy thì sao, cô nói với tôi thì có tác dụng gì? Suy cho cùng cô ta cũng là chị gái của cô.”



“Phi, tôi chưa bao giờ coi cô ta là chị của tôi.” Nhắc đến Tô Cảm Khê, Tô Mộng luôn tỏ ra rất khinh thường.



“Hai người không phải là chị em sao?” Lúc đầu Bạch Tiểu Vũ cảm thấy Tô Mông rất kỳ quái, tốt xáu gì Đường Minh cũng là anh rẻ của cô ta, cô ta còn có thể xuống tay được.



Xem ra quan hệ của hai chị em này không tốt chút nào, ngược lại còn khá tệ.



“Tôi chưa từng muốn có một người chị như cô ta.”



Tô Mộng nhớ tới lúc nhỏ mỗi lần ra ngoài với Tô Cẩm Khê, người đầu tiên mà mọi người nhìn luôn luôn là Tô Cẩm Khê.



“Oa, em gái này thật đáng yêu.”



Lần nào Tô Mộng cũng bị lạnh nhạt, từ đó cô ta bắt đầu ghét Tô Cảm Khê.



Ở nhà họ Tô cô ta cố gắng làm mọi cách để có được tình yêu thương của ba mẹ, may mà nhà họ Tô chỉ chiều chuộng cô ta.



Sau đó, thành tích học tập của Tô Cảm Khê luôn tốt, mà thành tích của cô ta khá lộn xộn. Cái gì của cô cũng hơn cô ta.



Sự ghen tị lớn lên từng ngày, đến mức sau này mỗi lần gặp Tô Cẩm Khê cô ta đều sẽ không vui.



Có tình Tô Cẩm Khê trổ mã ngày càng đẹp hơn, rõ ràng cả hai người đều là người nhà họ Tô, nhưng cô không giống ba và mẹ chút nào.



Ban đầu Tô Mộng nghĩ mình đẹp, nhưng so với Tô Cẩm Khê, cô ta kém hơn nhiều.



Cho nên cô ta muốn cướp Đường Minh, chứng minh cô ta tốt hơn Tô Cảm Khê.



Bây giờ Đường Minh và Tư Lệ Đình đều đối xử tốt với cô, điều này hoàn toàn kích thích Tô Mộng.



“Cô tới đây nói cho tôi những chuyện này làm gì?”



“Tôi muốn cô tạm thời buông bỏ ân oán với tôi, chúng ta cùng liên thủ xử lý Tô Cảm Khê.”
Chương 220:



Bạch Tiểu Vũ lắm bẩm: “Cô muốn tôi cùng cô giải quyết Tô Cảm Khê?”



“Chẳng lẽ cô cam lòng? Thời gian cô và Đường Minh ở bên nhau mấy năm, còn không bằng ở chung với Tô Cẳm Khê máy tháng.



Hai chúng ta tranh nhau người chết kẻ sông, nhưng cuôi cùng chẳng phải làm áo cưới cho Tô Cẩm Khê.



Cô cho rằng Đường Minh yêu cô, nhưng anh ấy không hè yêu cô. Mà tôi nghĩ rằng khi tôi trở thành bà Đường, cuối cùng ngay cả giấy đăng ký kết hôn tôi cũng không có được.



Cuối cùng, Đường Minh vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tô Cẩm Khê, cho dù cô ta làm vợ người khác.”



Bạch Tiểu Vũ ngứa ngáy căm hận, tuy rằng lời nói của Tô Mộng xấu xa, nhưng đó là sự thật.



“Cô nói đúng. Chúng ta đã chiến đấu lâu như vậy, trái tim anh ấy cũng không ở chỗ tôi hay chỗ cô, ha…”



“Tô Cẩm Khê một con đĩ ngoài mặt trong sáng, lại đi quyến rũ đàn ông ở khắp mọi nơi, tôi không biết làm thế nào mà những người đàn ông đó lại bị cô ta hạ độc, tắt cả bọn họ đều suy nghĩ cho cô ta.” Tô Mộng hừ lạnh.



Bạch Tiểu Vũ càng nói càng tức giận, “Con đĩ này! Cô muốn chơi như thế nào!”



Tô Mộng nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ đã cắn câu, những gì cô ta sử dụng chính là thủ đoạn mà cô ta đã sử dụng để đối phó với Lâm Phi Phi lúc trước, mượn đao giết người.



Lợi dụng Bạch Tiểu Vũ loại bỏ Tô Cẩm Khê, Đường Minh có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Bạch Tiểu Vũ.



Chỉ cần Tô Cẩm Khê và Bạch Tiểu Vũ bị loại bỏ, Đường Minh sẽ là người duy nhất ở bên cạnh mình.



“Còn vài ngày nữa là đám cưới của Su Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình. Tôi không biết cô cảm thấy thế nào. Dù sao, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ta hạnh phúc. Không bằng chúng ta như thế này…”



Tô Mộng ghé vào tai Bạch Tiểu Vũ nói nhỏ vài câu, sau khi nghe kế hoạch của cô ta, sắc mặt Bạch Tiểu Vũ có chút xấu, “Làm như vậy có thất đức quá không?”



“Thất đức? Tôi còn thấy hơi nhẹ, tôi xem sau này còn thằng đàn ông nào muốn cô ta.”



“Được, cứ làm thế đi!”



Bạch Tiểu Vũ cho rằng lúc trước Đường Minh lạnh nhạt mình là vì Tô Cảm Khê, mắt công cô ta chờ anh quay lại, ai biết rằng anh đã sớm thay lòng đổi dạ.



Còn vài ngày nữa là đến đám cưới của Tô Cẩm Khê. Thời tiết thay đổi đột ngột, mấy ngày nay những cơn mưa mùa thu kéo dài.



Nhìn mưa rơi lắt phất dưới mái hiên, sắc mặt Tô Cẩm Khê ảm đạm như thời tiết.



“Tô Tô, sao vậy?” Hôm nay hiếm khi Tư Lệ Đình có thời gian tan làm đúng giờ.



“Chú ba, gần đây trời hay mưa, ngày cưới của chúng ta sẽ không mưa chứ?”



Tư Lệ Đình từ phía sau ôm lấy Tô Cảm Khê, “Không thích mưa à?”



“Không phải em không thích, nhưng em vẫn mong ngày đó trời nắng.”



“Nhất định sẽ qua cơn mưa trời lại sáng, em đừng lo, gần đây em chuẩn bị cho đám cưới có thấy mệt không?”



Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Không mệt, mỗi ngày chú ba ở công ty mới mệt, những gì em làm chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”



“Tô Tô, có còn chuyện gì cần anh làm không?”



“Ừm, chú ba lại đây xác định thiệp mời với em đi, ngày mai sẽ phát hết toàn bộ.”



Cô biết rất ít người, nhưng Tư Lệ Đình lại biết rất nhiều người, Tô Cảm Khê sợ nếu không xử lý tốt sẽ đắc tội người khác. Tư Lệ Đình đưa Tô Cẩm Khê lên lầu, “Được.”



Ngày cưới của hai người ngày càng đến gần, Tô Cẩm Khê nhận được cuộc gọi từ mẹ Tô.



“Chào dì.” Tô Cảm Khê chán ghét những gì mẹ Tô đã làm trước đây, cô không còn gọi bà ta là mẹ nữa.



Lúc này bà ta gọi điện thoại cho mình không biết bà ta lại muốn cái gì, Tô Cẩm Khê đã sớm quyết định, từ nay về sau sẽ không cho bà ta bắt cứ lợi ích gì.



“Cẩm Khê, con thật sự không cần nhà họ Tô nữa sao?”



“Không phải tôi không cần nhà họ Tô, mà là nhà họ Tô không cần tôi. Ngày đó tôi đã nói tôi đã rời khỏi nhà họ Tô thì sẽ không còn là người nhà họ Tô nữa.”



“Tôi thật là mù mắt nuôi cô lớn từng này!” Mẹ Tô rất tức giận.



Tô Cẩm Khê vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ lại trở nên cứng đầu, khác hẳn với Tô Cảm Khê trước đây, điều này khiến bà ta rất không hài lòng.
Chương 221:



“Dì à, nếu không có việc gì thì cúp máy đi, tôi rất bận.” Tô Cẩm Khê không muốn tranh luận với bà ta.



“Chờ đã, sắp kết hôn mà cô vẫn không chịu về nhà?”



“Về nhà? Tôi đã nói nhà họ Tô không phải là nhà của tôi.”



“Tô Cẩm Khê, cô cho rằng tôi muốn quan tâm cô? Ngày cưới hôm đó có bao nhiêu cặp mắt nhìn vào cô, nhìn vào.



hai nhà Tô Đường.



Cô không gả đi từ nhà họ Tô, các phương tiện truyền thông bên ngoài sẽ viết như nào? Cô muốn rời khỏi nhà họ Tô tôi không quan tâm, nhưng cô không thể làm mắt mặt nhà họ Tô của chúng tôi.”



Khoé môi Tô Cẩm Khê nhéch lên một nụ cười chế giễu, cô cho rằng bà ta đang quan tâm đến bản thân, nhưng sau tất cả, bà ta đang có gắng bảo vệ thể diện của nhà họ Tô.



Dù đã sớm biết trong mắt họ cô chẳng phải con gái họ, nhưng cảm giác bị gia đình ruồng bỏ lần nữa khiến cô vô cớ buồn.



“Từ khi tôi rời khỏi nhà họ Tô, bà cho. rằng tôi còn quan tâm đến thể diện của nhà họ Tô nữa à?”



“Tô Cảm Khê, bây giờ cánh cô đủ cứng rồi, cô dựa vào.



mình tìm được chỗ dựa, nếu một ngày nào đó Tư Lệ Đình chán ghét cô, tôi xem cô sẽ làm như thế nào!



Chó còn không chê nghèo túng, nhà họ Tô gặp khó khăn, cô liền rời khỏi nhà họ Tô, còn tuyệt tình như thế, cô còn không bằng cả một con chó.”



Mẹ Tô tức Tô Cảm Khê đến mức nỗi gân xanh trên trán, rõ ràng là bọn họ hết lần này tới lần khác lợi dụng cô, bây giờ lại đỗ tất cả lỗi lầm cho cô.



Ánh mắt Tô Cẩm Khê lạnh lùng, “Dì à, tôi không thẹn với nhà họ Tô, những cái khác bà thích nói gì thì tùy bà.”



“Tô Cảm Khê, nếu cô không gả đi từ nhà họ Tô, tôi sẽ vạch trần chuyện cô kết hôn với Đường Minh.”



Trước khi cúp máy Tô Cảm Khê nghe thấy những lời này, ngón tay chuẩn bị bám tắt máy liền dừng lại.



“Vạch trần thì có lợi gì cho bà? Bây giờ Tô Mộng là vợ của Đường Minh.”



“Ha, đừng nhắc lại nữa, các người là đồ lừa đảo, Đường Minh không hề đăng ký kết hôn với Mộng nhi.



Tô Cẩm Khê, tôi chỉ cần cô về nhà gả đi từ nhà họ Tô, yêu cầu này quá đáng à?”



“Được, tôi đồng ý với bà là được chứ gì, tối mai tôi về.” Tô Cẩm Khê cúp máy.



Tư Lệ Đình thấy sắc mặt Tô Cảm Khê không tốt liền quan tâm hỏi: “Ai lại chọc giận bảo bối của anh?”



“Chú ba, có vẻ như hành trình đám cưới của chúng ta cần phải thay đổi.”



“Tại sao?”



“Vừa nãy người nhà họ Tô gọi điện yêu cầu em về nhà gả đi từ nhà họ Tô, miễn cho truyền thông đưa tin lung tung về mối quan hệ giữa em và nhà họ Tô.”



Xuất giá chỉ là một nghỉ thức, Tư Lệ Đình đã biết mối quan hệ giữa Tô Cẩm Khê và nhà họ Tô. Lúc đầu anh cũng không nghĩ sẽ liên quan gì đến nhà họ Tô.



“Về thì về đi, dù sao cũng là vì thể diện của nhà họ Tô, sau này sẽ không liên quan nữa là được.”



Tư Lệ Đình không phải nghĩ cho thể diện của nhà họ Tô, mà vì thể diện của Tô Cẩm Khê, cô ấy gả đi từ bên ngoài sẽ không hợp lý, chắc chắn sẽ dẫn đến những lời đàm tiếu của người khác.



“Chú ba, bây giờ em ghét tất cả mọi người trong nhà họ Tô, không hề muốn quay lại một chút nào.”



“Nhịn một chút, dù sao cũng chỉ có một đêm, lát nữa anh sẽ cho người đưa đồ cưới về nhà họ Tô, ngày mai chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.”



Tô Cẩm Khê gật đầu, gả đi từ nhà họ Tô thì vẫn phải thu xếp lại một chút, Tô Cẩm Khê nghĩ rằng một chuyện lớn không bằng một chuyện nhỏ.



“Chú ba, em về trước.”



“Anh đưa em.”



“Vâng.”



Tô Cẩm Khê nhìn phong cảnh đang vọt nhanh qua cửa sỏ, điện thoại rung lên, một cái tên vừa quen vừa lạ hiện trên màn hình.



Giản Vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK