Tư Lệ Đình không ngờ Cố Cẩm sẽ hỏi thẳng, trên mặt anh hiện lên vẻ xin lỗi nói: “Tô Tô, anh xin lỗi… anh làm mắt chiếc nhẫn rồi.”
Cố Cẩm không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy: “Hả? Sao lại làm mát?”
“Đêm đó sau khi rời đi từ chỗ em anh không biết đã làm mất nó ở đâu. Sau đó anh đã cho người đi tìm nhưng không thấy chiếc nhẫn đâu.
Tô Tô, em yên t mặc dù chiếc nhẫn kia có ý nghĩa, nhưng trên thế giới này còn có những thứ khác tốt hơn, anh sẽ lại mua cho em được không?”
Tư Lệ Đình đáng thương như một đứa trẻ mắc lỗi.
Có Cẩm nào nỡ trách anh, giọng điệu của cô trở nên dịu dàng hơn. “Chu Lê kia tham gia đoàn phim của bọn em, Nam Cung nói đó là ý của anh.” Cô hỏi vấn đề mà mình muốn hỏi.
Nhắc đến Chu Lê sắc mặt Tư Lệ Đình thay đổi, không phải vì anh có liên quan gì đến Chu Lê.
Vào ngày đó, anh đã hứa với Chu Lê có thể giúp cô ta một chuyện coi như anh đền đáp cô ta.
Dự định ban đầu của anh là không nợ Chu Lê gì cả, sau này sẽ không cùng xuắt hiện.
Ai biết Chu Lê lại muốn vai nữ hai, lời anh đã nói ra thì không thể thay đổi.
Tư Lệ Đình đành phải đồng ý yêu cầu của cô ta, cảnh cáo cô ta không được nói lung tung về bệnh tình của anh.
Lúc này Có Cẩm nhắc đến Chu Lê, anh có thể tìm ra cả ngàn lý do để lừa dối cô, nhưng cô là người phụ nữ trên đầu quả tim của anh.
Lần trước anh nói dối cô, che giấu thân thế của cô đã tạo thành kết cục như vậy, Tư Lệ Đình không muốn lừa dối cô thêm một lần nào nữa.
Tuy nhiên, anh không thể không giấu giếm cô chuyện bệnh dạ dày của anh, Tư đại tổng tài lâm vào tình thế khó xử.
Nhìn thấy vẻ do dự trên gương mặt anh, Cố Cẩm biết anh đang lo lắng về điều gì đó.
Chắc chắn đêm đó bệnh dạ dày của anh tái phát phải vào viện, nhưng cô không biết Chu Lê đóng vai trò gì trong chuyện đó.
Cô không thúc giục anh, mà từ từ chờ đợi câu trả lời của anh.
Thực ra trong lòng cô cũng có một chút băn khoăn, cô không muốn Tư Lệ Đình lừa dối mình, cho dù đó là lời nói dối thiện ý.
Trong giây phút này thời gian như đóng băng, ánh mắt Cố Cảm bình tĩnh nhìn người đàn ông rồi rắm kia.
Cuối cùng anh ngẳng đầu lên như đã hạ quyết tâm: “Tô Tô, anh nói em đừng tức giận nhé.”
“Vậy phải xem là anh đã làm gì.” Ánh mắt của Cố Cảm đã đẳng đằng sát khí, nếu Tư Lệ Đình và Chu Lê thật sự có gì đó, cô sẽ làm thịt anh!
“Anh vẫn luôn chưa nói với em một chuyện, dạ dày của anh không tốt.
Tối đó khi em tức giận đẩy anh ra khỏi cửa, bệnh dạ dày của anh tái phát.
Anh muốn đợi em bình tĩnh lại mới vào nhà, nhưng lại sợ em lo lắng khi thấy anh đau dạ dày.
Anh chỉ có thể tạm thời rời đi, lúc đi trên đường anh không kiên trì được nữa thì gặp Chu Lê.
Cô ta đã đưa anh đến bệnh viện, anh biết em không thích cô ta. Anh cũng không muốn nợ cô ta bắt cứ thứ gì, tránh khỏi sau này cô ta lấy lý do tiếp cận anh. Anh đã đáp ứng sẽ cho cô ta một yêu cầu, có thể là tiền bạc hoặc một vai diễn.”
Vừa nghe xong Có Cẩm hiểu rằng hòn đá lớn trong lòng cô đã rơi xuông, may mà anh không nói dôi.
“Vì vậy, cô ta muốn vai nữ hai?”
“Đúng vậy, lúc đầu cô ta muốn vai nữ một, làm sao anh sẽ đồng ý chứ? Đừng nói là anh, mà ngay cả Nam Cung Mặc cũng sẽ không đồng ý.
Cho nên anh đã cho cô ta vai nữ hai, coi như trả ơn cô ta đã đưa anh đến bệnh viện.
Tô Tô, cô ta đưa anh tới cửa anh đã đuổi cô ta đi ngay, không có bất kỳ va chạm thân thể nào với cô ta, em phải tin anh.”
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Tư Lệ Đình, Cố Cẩm cười khúc khích: “Em đâu có trách anh, anh sợ cái gì?”
Lần giả chết gần đây nhát của Cố Cẩm đã ảnh hưởng rất lớn đến Tư Lệ Đình, cảm giác đó đau đớn đến mức anh không muốn trải nghiệm lại lần nữa.
“Tô Tô, anh không sợ sống cũng không sợ chết, anh chỉ Sợ em rời xa anh.” Tư Lệ Đình lầm bẩm.
Người phụ nữ này đã sớm ăn sâu bám rễ vào trái tim anh, trở thành sự tồn tại không thể xóa nhòa, sự tồn tại của cô là tất cả, thậm chí là tính mạng của anh.
Anh không đành lòng để cô phải chịu một chút tổn hại hay ấm ức nào.
Tiếng thì thầm nhẹ nhàng của anh đã hung hăng đánh bại tuyến phòng thủ cuối cùng của Cố Cẩm. Cố Cảm nghĩ về lần đầu tiên mình gặp anh.
Rõ ràng Tư Lệ Đình là một người đàn ông lạnh lẽo như băng và độc ác, mà nay anh lại trở nên lo được lo mắt.
Kẻ chủ mưu của tất cả những điều này là cô. Anh yêu cô, kiếp này cô có một người như Tư Lệ Đình yêu, cô không còn gì phải hồi tiếc.