Ở đây cô không có bạn bè hay người thân. Cô ấy sẽ đi đâu khi trong túi không có một xu trong bộ váy cưới?
Tư Lệ Đình xem qua camera giám sát của khách sạn, phát hiện Tô Cẳm Khê đã lên một chiếc taxi, yêu cầu mọi người kiểm tra tung tích của chiếc taxi đó.
Anh đuổi theo chiếc taxi suốt quãng đường, nhưng ngay sau đó nhận được cuộc gọi từ Lâm Quân.
Giọng của Lâm Quân có vẻ nặng nề bất thường, “Cậu chủ, tôi nhận được một tin xấu. Anh nên chuẩn bị tâm lý trước.”
“Gì?”
“Chiếc taxi mà cô Tô đi… xảy ra chuyện ngoài ý muốn rơi xuống biển.”
“Cái, cái gì! Cậu nói lại lần nữa!” Tư Lệ Đình cảm giác như mình đang mơ, điều này nhất định không phải là thật.
“Tôi nói… cô Tô xảy ra chuyện ngoài ý muốn rơi xuống biển.”
“Oành!!!” Một âm thanh khắc nghiệt phát ra từ điện thoại của Tư Lệ Đình.
“Cậu chủ, anh không sao chứ?” Lâm Quân lo lắng hỏi, Tư Lệ Đình bị chịu đả kích như thế, anh ta sợ anh sẽ xảy ra tai nạn.
Có một âm báo bận rộn vang trên điện thoại.
Đích thực xe của Tư Lệ Đình bị tai nạn, khi biết tin Tô Cảm Khê bị rơi xuống biển cảm xúc của anh điêu đứng, hướng đi của anh hơi quanh co.
Một chiếc xe ô tô màu trắng bắt ngờ lao tới trước mặt anh, Tư Lệ Đình đánh tay lái, chiếc xe tông vào đèn đường bên cạnh.
Nếu chậm một chút nữa thì anh sẽ va chạm với chiếc xe đó, chiếc xe đó va chạm với một chiêc xe phía sau.
Chiếc xe phía sau tiếp tục tông vào đuôi xe một lần nữa, kính chắn gió của Tư Lệ Đình vỡ nát, túi khí bung ra.
Cánh tay của anh bị đâm bởi mảnh kính vỡ, cánh tay của anh rỉ máu.
Tư Lệ Đình tỉnh dậy trước mặt như có những ngôi sao, bàn tay phải của anh đã đẫm máu, máu chảy ra từ trán.
Anh cố gắng cầm điện thoại di động lên gọi cho Lâm Quân, “Trợ lý Lâm, cậu nói lại lần nữa đã xảy ra chuyện gì!”
Trợ lý Lâm thận trọng trả lời: “Có người đã chứng kiến chiếc taxi của cô Tô lao ra khỏi rào chắn trên đường cao tốc ven biển và lao xuống biển.
Cậu chủ, anh yên tâm, điều này không chứng minh được điều gì, cô Tô phúc lớn mạng lớn, nhất định cô ấy sẽ không sao đâu.
Bên anh bị sao vậy? Sao vừa nãy tôi nghe thây tiêng động lớn?”
“Tôi không sao, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến ngay, cậu báo ngay cho đội cứu hộ và đội trục vớt.”
“Vâng, cậu chủ.”
Tư Lệ Đình cưỡng ép mình giữ bình tĩnh, chỉ có bản thân anh mới biết rằng trái tim mình đang rỉ máu.
Anh loạng choạng mở cửa, mặc kệ chiếc xe sang hơn 2000 vạn vẫn bốc khói nghi ngút.
Lúc này, anh không có tâm trí để ý tới tai nạn xe, bước chân trống rỗng, thân thể lảo đảo đi về phía trước.
Không ai biết anh đã cố gắng thuyết phục mình không được gục ngã như thế nào, Tô Tô của anh sẽ không sao đâu.
Anh ra hiệu gọi một chiếc taxi, má phải chảy rất nhiều máu, chiếc áo sơ mi trắng của anh dính rất nhiều máu.
“Thưa anh, anh muốn tới bệnh viện sao?” Người lái xe quan tâm hỏi.
“Không, đi đường ven biển, nhanh lên.”
“Thưa anh, tôi thấy anh bị thương rất nặng, hay anh đến bệnh viện…”
“Cho anh 10 vạn, anh mau chạy đến đường ven biển.”
Sắc mặt Tư Lệ Đình âm trầm, trên người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Người lái xe nhìn thấy trong mắt anh ẩn chứa một nỗi buồn, hẳn là bất chấp tính mạng đi đến một nơi rất quan trọng.
“Thưa anh, anh ngồi xuống đi!”
Trên đường đi, máu trên cánh tay Tư Lệ Đình chảy không ngừng, nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn một chút nào.
Anh thầm cầu mong Tô Cẩm Khê bình an vô sự, mong rằng Lâm Quân đã mắc sai lầm.
Mặc dù anh tự an ủi bản thân, nhưng tay chân anh vẫn bát giác run lên.
Nếu đó thực sự là Tô Cẩm Khê thì sao? Tư Lệ Đình chưa bao giờ hoảng loạn như bây giờ.
Mọi dây thần kinh trong cơ thể đều căng cứng, anh không ngừng lắm bảm một mình: “Không phải đâu, nhất định là không phải đâu.”
Đến hiện trường vụ việc, lan can chắn ngang đường ven biển đã được cảnh sát giao thông cách ly bằng vạch vàng.
Tư Lệ Đình ném một tắm danh thiếp cho người lái xe, “Gọi điện đến số điện thoại này sẽ có người trả phí.”