Mặc dù cô đang đeo kính râm, nhưng rõ ràng cô ấy giống với Tô Cảm Khê.
Hành động nhanh hơn nhiều so với lý trí, anh ta nhanh chóng tiến lên vài bước nắm lây tay người phụ nữ.
“Minh!” Bạch Tiểu Vũ cảm thấy Đường Minh quá nhớ Tô Cảm Khê, người phụ nữ này chỉ giống cô ấy mà thôi.
Cố Cẩm cau mày, cô quay sang Đường Minh, bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Cô không ngờ mình sẽ gặp Đường Minh ở đây, chuyện gì nên đến sẽ đến.
“Cẩm Khê, là em sao?” Giọng Đường Minh run lên, lúc này dường như anh ta đã quên mát tin tức Tô Cẩm Khê thật sự đã chết.
Trong mắt anh ta chỉ có niềm vui, Tô Cẳm Khê đã trở lại.
Cố Cẩm không nhìn thấy sự hoảng sợ của bản thân trong mắt anh ta, cô từ từ tháo kính râm trên mặt xuống, một đôi con ngươi màu lam nhạt nhìn Đường Minh.
Khi Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Tô Cẩm Khê, cô ta sợ hãi lùi lại hai bước, cảm giác như mình đang mơ. “Thưa anh, anh nhận…”
Cố Cẩm còn chưa nói xong, trong giây tiếp theo đã bị Đường Minh ôm lấy: “Quá tốt, Cảm Khê, em quay về rồi, cuối cùng em đã quay về.”
Đường Minh hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích, trên gương mặt lạnh lùng của anh ta chỉ có kích động.
Trong đám tang hôm đó, sự chú ý của Có Cảm chỉ đổ dồn vào Tư Lệ Đình. Thực tế thì Đường Minh cũng rất đau buồn trước cái chết của cô. Hơn một năm qua, anh ta chưa bao giờ quên cô, thậm chí anh ta càng lạnh nhạt vô tình với phụ nữ hơn.
Cô cảm nhận được sự run rầy trên người Đường Minh, Có Cẩm không ngờ anh ta lại có một tình cảm sâu đậm với mình như vậy.
Lúc đầu, ít nhiều gì cũng nhờ anh ta giúp đỡ, bây giò thấy.
dáng vẻ mãnh liệt của anh ta với mình như vậy, Có Cẩm thực sự không nỡ.
Cô liếc nhìn Bạch Tiểu Vũ vừa sững sờ vừa sợ hãi bên cạnh, cô không thể tiết lộ thân phận.
Chỉ một lúc sau, vẻ mặt của cô lại khôi phục như bình thường: “Anh này, nếu anh còn không buông ra thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đường Minh tỉnh táo lại khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô, đối diện với đôi mắt xanh nhạt và nốt ruồi lệ nơi khóe mắt.
Ánh mắt cô như đang nhìn một người xa lạ, trên người toát ra hơi thở băng giá.
“Anh này, xin hãy buông tay.” Cố Cẩm nhắc lại một lần nữa.
Mấy ngày nay Đường Minh ở nước ngoài rất bận rộn, hoàn toàn không để ý tới tin tức trong nước, cũng không hề biết đến sự tồn tại của Có Cẩm.
Lúc này, nhìn thấy một gương mặt giống hệt Tô Cẩm Khê, vẻ mặt anh ta trở nên cứng đờ.
“Cô… cô là ai?”
“Erlena.” Có Cẩm tận dụng lúc anh ta đang sững sờ lùi lại một bước rồi thờ ơ rời đi.
Đường Minh chậm rãi nhắc lại cái tên đó: “Erlena, Erlena…”
Cô ấy thực sự không phải là Tô Cẳm Khê?
Bạch Tiểu Vũ tỉnh táo lại, cảm giác đầu tiên là bị đe dọa, Đường Minh chưa bao giờ quên Tô Cẩm Khê.
Bây giờ có một người phụ nữ khác giống với Tô Cẩm Khê, vậy mọi thứ sẽ trở lại vị trí ban đầu?
“Tiểu Vũ, cô có nhìn thấy cô ấy không?” Đường Minh vẫn chưa tỉnh hẳn sau cú sốc vừa rồi.
Bạch Tiểu Vũ thu lại ánh mắt sắc bén tàn khốc, trong nháy mắt biến thành biểu cảm vô tội và nhân hậu.
“Em nhìn thấy rồi, Minh, cô ấy không phải cô Tô. Cô Tô đã chết rồi, anh quên rồi sao?”
“Nhưng cô ấy… giống Cẩm Khê.” Đường Minh lẫm bẩm.
Bạch Tiểu Vũ không hề nghĩ ngợi đáp: “Không phải cô ấy đâu, cô Tô có con ngươi màu đen, khóe mắt không có nốt ruôi.
Hơn nữa, trong ấn tượng của em cô Tô luôn là người dịu dàng nhát, cô ấy chưa bao giờ có biểu cảm như vậy.”
Trong mắt Đường Minh hiện lên vẻ đau khổ: “Đúng vậy, Cẩm Khê đã chết. Tôi đã tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ây.”
“Minh, anh đừng nghĩ nhiều. Trên thế giới này sẽ không có Tô Cẩm Khê nữa, cho dù cô ấy giống như thế nào thì cũng không phải.”
“Đúng vậy, trên thế giới này sẽ không còn Cảm Khê nữa.”
Vẻ mặt của Đường Minh lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, chân dài bước đi, nói: “Đi thôi.”
Khi bước ra khỏi sân bay, họ tình cờ nhìn thấy Cố Cẩm bước lên một chiếc Bentley, cửa sổ xe từ từ nâng lên che đi khuôn mặt tuyệt đẹp của cô.
Bạch Tiểu Vũ có cảm giác bị đe dọa cực điểm, một người phụ nữ giống Tô Cảm Khê sẽ có thẻ khuấy động sóng gió như thế nào?
Đường Minh lặng lẽ thu hồi ánh mắt khỏi chiếc Bentley đang rời đi, đi thẳng về phía xe của mình.