Đường Nhược dám khinh thường cô như vậy, ánh mắt Tư Lệ Đình vô cùng lạnh lùng, nhìn về phía Đường Nhược: “Cút, người phụ nữ của tôi há có thể cho cậu mơ ước.”
“Chú ba, dù sao đối với chú phụ nữ chỉ như quần áo, chú chơi chán người phụ nữ này rồi thì đến lượt tôi đi.”
Ngón tay Cố Cẩm cong lên thật chặt, hơn một năm trước Đường Nhược đã từng khinh nhờn cô trong thang máy, khoản nợ đó còn chưa giải quyết xong, hôm nay anh ta lại dám nói mình như thế này.
Nếu không phải Tư Lệ Đình che mặt cho Có Cẩm thì anh đã tức giận ngay bây giờ.
“Đường Nhược, cho cậu ba giây rời khỏi tầm mát của tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết hối hận là gì.”
Sự lạnh lùng trong mắt anh lộ ra rõ ràng khiến cho lưng Đường Nhược lạnh đi.
“Nếu chú ba có việc bận thì chúng ta hẹn hôm khác gặp, Tiểu Tinh, còn không mau chào tạm biệt chú ba?” Đường Nhược nhìn Hoa Tỉnh.
Hoa Tinh mím môi, cô ta chỉ muốn tìm một lỗ đất chui xuống, nhưng Đường Nhược lại muốn kéo cô ta vào trong.
“Chú ba, không làm phiền chú nữa.”
“Cút!”
Trong tiếng hét tức giận của Tư Lệ Đình, Hoa Tinh lôi kéo.
Đường Nhược đi, cô ta không muốn ở lại nơi đó một phút nào.
Đường Nhược lại kéo cô ta vào trong xe của mình: “Sao, cô có cảm thấy khó chịu khi thấy anh ta âu yếm những người phụ nữ khác không?”
“Nhược, em đã nói qua rất nhiều lần, em và anh ta không còn quan hệ gì nữa, tại sao anh lại không tin tưởng em?
Em là vợ của anh, sao anh lại có thể nói ra những lời đó?
Không lẽ anh không để ý đến suy nghĩ của em một chút nào sao?”
Hoa Tinh rất ấm ức, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể chấp nhận được chồng của mình mơ ước người phụ nữ khác ở ngay trước mặt mình.
“Vợ? Hoa Tinh, cô quá coi trong bản thân mình rồi, vì sao năm đó tôi cưới cô hẳn là cô biết rõ.
Cô đừng tưởng tôi không biết, mấy đêm trước cô đã đi đâu?” Đường Nhược lạnh lùng chất vấn.
“Em ở công ty.”
“Công ty? Ha, rõ ràng là cô đến tìm Tư Lệ Đình, đáng tiếc bây giờ người ta còn không thèm nhìn cô.
Hoa Tinh cô đúng thật rất tiện, tiện từ đầu đến trong xương, đã ăn trong bát rồi còn trông trong nồi.
Cho dù tôi không thích cô, nhưng chuyện cô là bà Đường là chuyện không thể thay đổi được, thu lại những tâm tư nhỏ kia của cô đi.
Cô dám làm ra chút chuyện phản bội tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Hoa Tỉnh hoảng sợ, cô không ngờ mọi cử chỉ của mình đều lọt vào mắt Đường Nhược.
“Nhược, đó chỉ là một sự trùng hợp.”
“Trùng hợp cũng được, chân thành cũng được, cô còn dám làm ra bắt cứ chuyện gì phản bội tôi, cô biết hậu quả rồi đấy.”
Đường Nhược giật mạnh cà vạt, không biết tại sao, từ lúc đi từ xe của Tư Lệ Đình về, anh ta lại cảm thấy khô khốc.
Người phụ nữ đó thực sự có một chút năng lực, cô ây có thể làm cho mình trông như thế này mà không cần lộ mặt.
Anh ta ấn mạnh đầu Hoa Tinh: “Lấy lòng tôi.”
Trong mắt Hoa Tinh thoáng qua một nỗi bi thương, Đường Nhược sẽ yêu cầu cô ta làm loại chuyện này ở bất kỳ chỗ nào.
Mặc dù cô ta và Đường Nhược đã kết hôn từ lâu, nhưng cô ta luôn cảm thấy mình không phải là vợ của Đường Nhược, mà là đối tượng phát tiết của anh ta.
Anh ta không hề có một chút tình cảm và đau lòng cô ta.
Trong đầu cô ta nghĩ đến người phụ nữ dưới thân Tư Lệ Đình, cô ta không khỏi ảo tưởng nếu cô ta ở dưới anh sẽ tốt như thế nào.
Cô ta đã chịu đủ sự thờ ơ của Đường Nhược dành cho mình, một ngày nào đó cô ta sẽ trở về trong vòng tay của Tư Lệ Đình!
Địa vị của Tư Lệ Đình hôm nay cũng không thua gì Đường Nhược, nếu có thể ở bên cạnh anh, sau này cô ta sẽ có tất cả.
Hoa Tinh đã hạ quyết tâm.
Trong một chiếc xe khác, Tư Lệ Đình đã buông Cố Cẩm ra, Cố Cẩm bắt đầu sửa sang quần áo của mình.
“Chú ba, vừa nãy nguy hiểm quá, suýt nữa đã bị phát hiện. Em đã nói tạm thời bây giò chúng ta đừng gặp nhau, anh lại không nghe.” Cố Cẩm tức giận nói.
Tư Lệ Đình vội vàng kéo cô lại trong vòng tay của mình: “Bảo bối, chỉ là anh quá nhớ em, sau này anh sẽ chú ý.”