“Sao có thể như thế này?” Sắc mặt cô ta thay đổi, như: không tin những gì mình nhìn thấy, hung hăng dụi mắt.
Rõ ràng tối hôm qua cô ta và Bạch Tiểu Vũ liên thủ đích thân bán Tô Cảm Khê lên thuyền, Tô Cẩm Khê không có năng sẽ xuất hiện ở đây.
“Mộng nhị, tối hôm qua con lại thức khuya chơi game à?
Đã bao nhiêu lần mẹ bảo con đừng thức khuya chơi game nữa, mắt con không nhìn được rồi kìa.”
Tô Mộng vẫn không thể tin được sự thật Tô Cảm Khê vẫn ở trong nhà họ Tô. “Mẹ, mẹ giúp con xem người trên giường có phải là Tô Cẩm Khê không?”
“Mộng nhi, con đang mộng du à? Đó không phải Tô Cẩm Khê thì là ai2”
“Không phải như thế này, không phải như thế này… rõ ràng con…”
“Con làm sao?” Mẹ Tô cảm thấy trong lời nói của Tô Mộng có gì đó.
“Không, không có gì.”
“Mẹ hiểu rồi, con cảm thấy váy cưới của cô ta so với lúc trước của con còn đẹp hơn đúng không? Mẹ đã bảo con không nên kết hôn với Đường Minh rồi.
Phụ nữ phải lấy người yêu mình thật lòng, Đường Minh không thích con chút nào, lần trước kết hôn với con chỉ là lấy lệ, sao có thể so với đám cưới của Tô Cẩm Khê?”
Nói đến đây, mẹ Tô cũng rất không cam lòng.
Tô Mộng không hiểu ra làm sao, chẳng lẽ Tô Cẩm Khê là yêu tinh có thể trở về nhà họ Tô trong tích tắc?
Tư Lệ Đình không biết những thăng trầm của đêm qua, trong mắt anh chỉ có người phụ nữ nhỏ đang ngồi yên lặng trên giường.
Khuôn mặt của Tô Cẩm Khê cũng bị che bởi tắm màn trắng, qua tắm màn trong suốt, Tư Lệ Đình cũng biết rằng người phụ nữ nhỏ hôm nay thật xinh đẹp.
“Tô Tô, anh đến rồi.” Anh khẽ thì thầm.
Chỉ thấy anh cúi xuống ngồi xổm dưới chân Tô Cẩm Khê, tự tay đeo giày cao gót cho cô.
Một hành động nhỏ xỏ giày cũng có thể cảm nhận được anh thành kính như thế nào, như thể đây là báu vật của đời mình.
Trên mắt Tô Cẩm Khê lắp lánh một vài giọt nước mắt, chỉ có cô và Cố Nam Thương biết chuyện gì đã xảy ra vào buổi tối hôm qua.
Chuyện tối qua cô đã trải qua, nhìn thấy bóng tối của thế giới, khi gặp lại Tư Lệ Đình cô chỉ cảm tháy rất hạnh phúc.
Có lẽ trên đời này lòng người xấu xí bắt kham, nhưng mặc kệ người khác xấu xí như nào, chí ít thì chú ba của cô trước sau như một vẫn ấm áp như ngày nào.
Sau khi trải qua những khó khăn đó, cô càng biết ơn những ngày bên Tư Lệ Đình nhiều hơn.
Tư Lệ Đình quỳ một gối trao cho cô bó hoa trong tay anh, Tô Cẩm Khê mỉm cười nhận lấy nó.
Tư Lệ Đình nhẹ nhàng vén tắm màn trắng trên mặt cô, đôi môi mỏng tao nhã phủ lên đôi môi đỏ mọng tỉnh xảo của Tô Cẩm Khê.
“Bà xã.” Cái danh xưng này khiến trái tim Tô Cẩm Khê run lên.
Máy quay đã ghi lại cảnh hôn môi tuyệt đẹp của hai người, ai nây đều xuýt xoa vì cảnh này.
Ngay cả khi hai người không cần nói gì cả, chỉ cần một cái nhìn và một nụ hôn, ai cũng có thể cảm thấy trong người tràn đầy ấm áp.
Tư Lệ Đình đưa tay ra bế cô xuống giường, tay Tô Cẩm Khê móc qua cổ anh.
Ngay cả khi hành động này đã được thực hiện vô só lần, nhưng ngay lúc này cô cảm thấy nó đặc biệt ngọt ngào.
Tư Lệ Đình ôm cô như bảo. bối, đi từng bước về phía bên ngoài.
Đi qua trước mặt Tô Mộng, Tô Cẩm Khê nhìn tháy trong mắt Tô Mộng có sự kinh ngạc, trong mắt cô lóe lên tia lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộng nhìn thấy ánh mắt Tô Cẩm Khê như vậy, cô ấy đang cảnh báo mình.
Cái liếc mắt kia khiến cả người cô ta ớn lạnh, dường như: Tô Cẩm Khê đã lặng lẽ thay đổi.
Chỉ có ở trước mặt Tư Lệ Đình, cô sẽ luôn là một người phụ nữ nhỏ đơn giản như vậy.
Tư Lệ Đình ôm cô vào xe cưới, hai người ngồi trên xe Tư Lệ Đình nắm chặt tay Tô Cẩm Khê.
Tô Cẩm Khê cảm nhận được trên tay có mồ hôi, hóa ra anh cũng đang căng thẳng như mình.
“Chú ba, hóa ra anh cũng có lúc căng thẳng.” Cô nắm tay Tư Lệ Đình chặt hơn.
Tư Lệ Đình không biết tối qua Tô Cẩm Khê đã sợ hãi như: thế nào, cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.
Nếu cô không xuất hiện tại hiện trường cưới, chắc hẳn Tư: Lệ Đình sẽ buồn và lo lắng?
May mà cô đã quay lại, bắt kịp thời gian.
“Đúng vậy, không biết vì sao từ tối hôm qua trái tim của anh lại không yên tâm, anh chỉ ngủ một giác thì mơ thấy em.