Nữ thứ biết dung mạo, trí tuệ của nữ chính hơn cô ta rất nhiều, nếu như cô thật sự muốn tranh sủng, thì bản thân cô ta khó mà có thể thắng được.
Có điều trong lòng nữ chính luôn cất chứa hình bóng của người mà cô yêu, vì thế đã chọc giận hoàng thương, khiến cho hoàng thượng một tháng trời không triệu khiến cô một lần.
Trong lòng nữ thứ vô cùng vui vẻ, mặc dù cô ta lo lắng chuyện này sẽ khéo dài không được lâu, bên ngoài vẫn tỏ ra hai người vẫn là chị em tốt của nhau, nhưng trong lòng đã có sự thay đổi.
Cảnh quay này là cảnh mà hai người họ cùng đến ngự.
hoa viên ngắm hoa, gặp được quý phi, bị quý phi trách tội.
Chu Lê đã có tính toán, luôn đứng ở góc đẹp nhất của máy quay, còn Cố Cẩm chỉ được quay một bên mặt vào bóng lưng.
Nam Cung Cố nhíu mày, Cố Cẩm mới là nữ chính, chẳng lẽ Chu Lê lại không biết vị trí mà cô ta nên đứng, những gì mà anh ta dạy cô ta đã quên hết rồi sao?
Có Cẩm sao lại không biết tính toán của Chu Lê, diễn viên lâu năm đúng là khác, thích đi chiếm góc quay.
Ngoài mặt vẫn đang diễn, nhưng bên trong lại đang vô cùng căm phẫn.
Có Cẩm từ từ đi theo bên cạnh Chu Lê, giả vờ như không biết hành động của cô ta.
“Muội muội, muội nhìn xem bông hoa bên kia thật đẹp.”
“Tỷ tỷ thích bông hoa đó sao? Muội muội hái giúp tỷ vào bông mang về cắm vào bình để ngắm nha.”
“Muội muội cẩn thận đó, đừng để cho gai của hoa đâm vào tay.” Chu Lê bước đến kéo Cố Cẩm.
Vốn cảnh quay này là Cố Cẩm bị trượt ngã được Chu Lê đến đỡ, nhưng lại làm kinh động đến quý phi.
*A, tỷ tỷ.” Cố Cảm trượt chân vào bụi hoa hồng, vốn phải đến dìu cô nhưng ngón tay của Chu Lê không hề động đậy.
May mà cú ngã này của cô không ảnh hưởng đến cơ thẻ, nếu như mặt mà bị gai hoa đâm vào thì sẽ thành chuyện rắc rồi.
Có Cẩm từ lâu đã đoán cô ta sẽ làm như thế này, cô nắm chặt lấy thắt lưng của Chu Lê.
Chu Lê không ngờ Có Cẩm lại nắm thất lưng của mình thế này, mà sức của cô lại mạnh hơn so với trong tưởng tượng của cô ta.
*Ap”
Chu Lê bị Cố Cẩm kéo theo, hai người ngã vào bụi hoa.
Cố Cẩm nhờ Chu Lê làm nệm nên không hề bị thương, còn Chu Lê thì không được thoải mái như vậy.
Mặc dù trang phục dày, nhưng cánh tay lộ ra cô ta đã bị gai hoa đâm trúng.
Các trợ lý vội vàng chạy đến: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Có Cẩm đứng dậy chỉnh lại quần áo, hơn một năm ở nước Mỹ, thứ mà học nhiều nhất chính là làm sao bảo vệ bản thân khỏi tình huống nguy hiểm.
Chu Lê đã bị gai nhọn đâm một mớ: “A, đau quá.”
“Chị Lê Nhi, chị chảy máu rồi kìa!”
Chu Lê đầu tóc rối bời, xông thẳng đến trước mặt Cố Cẩm: “Elena, sao cô lại có thể độc ác đến mức này!”
*Tôi độc 4? Cô Chu à, tôi chỉ là diễn theo kịch bản mà thôi, kịch bản vốn ghi rõ là cô sẽ kéo tôi dậy không phải sao?
Nếu như không phải cô Chu đây buông tay, thì sao tôi có thể túm lấy được thắt lưng của cô?”
Lần này Chu Lê trộm gà không được mà còn mắt nắm thóc, vốn cô ta nghĩ sẽ khiến cho mặt của Cố Cảm bị gai hoa hồng đâm, ai ngờ cuối cùng người bị đâm lại là cô ta.
“Cô… cô thật độc ác!” Chu Lê đau khổ nói không nên lời.
Nam Cung Mặc nhìn thấy rất rõ, nếu như không phải Chu Lê ra tay độc ác trước, thì Cố Cẩm cũng sẽ không làm như thế.
Nhìn vẻ mặt của Cố Cẩm, trong lòng anh ta đột nhiên có một cảm giác, chẳng lẽ từ lâu cô đã tính được Chu Lê sẽ hại mình, nên mới không quan tâm đến góc quay.
Nếu như xảy ra chuyện, cảnh quay này được quay lại một lần nữa, cô đứng ở đâu mà không được?
Nếu thật là như vậy, vậy người phụ nữ này lòng dạ cũng rất nham hiểm.
Nam Cung Mặc nhìn Chu Lê một cách lạnh lùng: “Cô đi băng bó vệt thương đi.”
“Đạo diễn Nam Cung, vừa nãy anh đã thấy rồi, là cô ta kéo tôi xuống.” Chu Lê không quan tâm đến vét thương, cố gắng nói lý.
“Chu Lê, là cô không kéo chặt tôi.”
“Đạo diễn, tay tôi bị trơn.”
“Cô bị trơn tay thì cô ấy trong lúc cấp bách xảy ra phản ứng tự vệ, nếu như cô kéo chặt lấy cô ây thì chuyện này sẽ không xảy ra.
Bây giờ cô mau đi băng bó vết thương lại đi, hôm nay cảnh quay này mà không quay xong thì không ai được đi cả! Nếu như cô còn kéo dài thời gian, hậu quả tự mình gánh.”