“Bốn chục triệu.”
Ngay cả nhân viên đấu giá cũng sững sờ, nhẫn kim cương này đáng tiền như vậy sao? Anh ta làm cái nghề này nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu gặp phải khách hàng khí phách đến thế.
Nam Cung Mặc nắm tay của Cố Cảm, “Tiểu tổ tông của anh, coi như anh van cầu em, em đừng tăng giá nữa.”
“Lại thêm một lần, một lần cuối cùng.” Cố Cẩm cắn răng, cô cũng không tin người đàn ông kia còn tăng giá nữa.
“Chín mươi triệu!” Cố Cẩm cuối cùng trực tiếp hét giá chín mươi ttiejeu.
Những người khác phát ra tiêng thán phục, đây đại khái là lần đấu giá đắt tiền nhất trong lịch sử.
Ngay cả Hoa Tinh cũng đỏ mắt, người phụ nữ này thật phung phí.
Sau khi Cố Cảm kêu giá, Tư Lệ Đình không nhanh không chậm nói: “Một trăm triệu.”
Cố Cẩm còn muốn mở miệng, Nam Cung Mặc bụm miệng cô lại, “Tiểu tổ tông, chớ tăng thêm, hai người điên này.”
Nhân viên đấu giá hít thở sâu một hơi, ổn định lại tâm thần, “Một trăm triệu lần một, một trăm triệu lần hai, một trăm triệu lần ba, đã bán.”
Tư Lệ Đình đứng dậy đi ký hợp đồng, lúc ký hợp đồng anh ghi tên người tặng thành đoàn làm phim Erlena.
Ngay cả nhân viên cũng giật nảy mình, anh cực khổ tốn một trăm triệu mua một chiếc nhẫn lại đi đổi tên đối thủ, hai người này thật là hài hước mà?
Tư Lệ Đình đứng ở trên đài thấy rõ ràng động tác của hai người, tròng mắt tối sầằm lại.
Người chủ trì cao giọng tuyên bố: “Tiếp theo xin mời cô Erlena lên trao giải cho ngài Tư.”
“Tiểu tổ tông, nhớ phải cười, cười. . .”
Cố Cẩm ưu nhã đứng dậy, nhận lấy hoa và cúp lưu niệm trong tay nhân viên lễ tân, từng bước một đi về phía sân khấu.
Tư Lệ Đình nhìn cô mặc lễ phục đến gần mình, giống như: là hôm kết hôn.
Điều khác duy nhất là Cố Cẩm mặt đầy cười nhạt, lạnh lùng giống như là một đóa hoa quỳnh.
Mình thắng cô làm cô không vui sao?
Có Cẩm nhét cúp và hoa vào ngực anh, không lạnh không nóng nói một tiếng: “Chúc mừng anh.”
“Cám ơn, cô Erlena, có phải cô quên mát một chuyện hay không?”
Đang muốn rời đi thì Cố Cẩm dừng bước chân lại, nghỉ ngờ nhìn anh, “Cái gì?” Tư Lệ Đình ngay trước mặt của mọi người kéo cô trở về trong ngực, khóe miệng cong lên một nụ cười ta, “Em còn thiếu ôm anh một cái, đây là lễ nghỉ trao thưởng.”
Lễ giao giải diễn ra suôn sẻ như bình thường, người trao gia và người được trao giải lịch sự nhẹ nhàng cầm lấy giải thưởng của mình.
Tư Lệ Đình kéo Cố Cẩm vào lòng ôm hôn thắm thiết, hai người quần chặt lấy nhau như sam.
Những người bên dưới bắt đầu trông thấy, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy Tư Lệ Đình ôm chặt lấy cô trong lòng, trông có vẻ khá ngang ngược.
Có Cẩm đỏ mặt, không biết là do e thẹn hay tức giận, tên lưu manh này lúc nãy vì một chiếc nhẫn mà đã ra giá đến một trăm triệu với cô, bây giờ còn ôm lấy cô.
“Bỏ tay ra!” Cô giận dữ quát lên bên tai của Tư Lệ Đình.
“Không bỏ.” Tư Lệ Đình cười một cách nham hiểm: “Anh sợ một khi bỏ tay ra em sẽ chạy đi mất.”
Xém chút nữa thì Cố Cẩm đã chết lịm trong đôi mắt thâm tình cả anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh vừa rồi anh nói cười thoải mái với những cô gái khác, cô đã nhanh chóng lấy lại được lý trí.
“Nếu anh không bỏ tay thì dừng có trách tôi, anh vẫn còn muốn tôi ném anh một lần nữa sao?” Cô lạnh giọng uy hiếp.
Tư Lệ Định nhìn người con gái trong lòng, thời gian không hề khiến cô trở nên bớt gai góc.
Nhưng cô như vậy cũng tốt, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng nhưng trong sự dịu dàng đó ẩn chứa bao nhiêu là gai nhọn, không chú ý một chút sẽ khiến bản thân bị gai nhọn đâm đến thương tích đầy mình.
Cô gái nhỏ có dáng người mỏng manh yếu duối ngày trước, bây giờ đã hoàn toàn trở thành một con hỗ biết nhe nanh múa vuốt, kích thích ham muốn chinh phục của Tư Lệ Đình.
“Chỉ cần em đồng ý, ngã thêm một lần nữa thì có làm sao?” Tư Lệ Đình cười nhẹ một tiếng: “Nhưng… E rằng em chẳng có cơ hội đó rồi.”