“Xin lỗi anh Tư, tôi… không cứu được Cẩm Nhi.”
“Anh, anh nói gì?” Đồng tử của Tư Lệ Đình đột nhiên mở to, thời gian như đóng băng trong giây phút này, phải một lúc lâu sau, Tư Lệ Đình mới tìm được giọng nói của mình.
“Không cứu được là có ý gì? Anh vẫn khoẻ mạnh xuất hiện ở đây, cô ấy cũng còn sống phải không?” Giọng nói của anh run rầy.
Có Nam Thương lắc đầu, “Xin lỗi, lúc tôi tìm thấy Cẩm Nhị, cô ấy đã không còn thở.”
“Sao có thể… như thế này?”
Nếu trước đó anh vẫn còn một tia hy vọng, thì bây giờ Có Nam Thương đã tự tay phá hủy tia hy vọng của anh.
Tư Lệ Đình thất thần ngồi trên giường như đứa trẻ mắt hồn.
Cố Nam Thương không thể chịu đựng được, nhưng vì an toàn tính mạng của Tô Cẩm Khê anh không thể làm gì khác.
Sau vài giây im lặng, Tư Lệ Đình rút mạnh cây kim cắm trên tay trái, lật úp cái chai xuống sàn.
Cái chai thủy tinh đập xuống sàn, anh nhặt một mảnh thủy.
tinh lên rạch nó về phía cổ tay mình.
“Anh Tư, anh muốn làm gì?”
“Tô Tô chết rồi, tôi còn mặt mũi nào mà sống trên đời này?
Tôi đã hại cô Ấy. Nêu tôi nói sự thật sớm hơn cho cô ây biết thì mọi chuyện đã không thành ra như thê này.
Nhưng tôi sợ, tôi sợ sau khi cô ấy biết thân phận của tôi cô ấy sẽ rời xa tôi, tôi yêu cô ấy như vậy, sao có thể để cô ấy rời xa tôi chứ?
Chính vì vậy mà tôi quá ích kỉ muốn che giấu mọi chuyện, tưởng có thể che giấu mọi chuyện cả đời, ai ngờ hôm nay Tô Tô lại đi đến kết cục như thế này.”
Đã máy lần Có Nam Thương không nhịn nổi muốn nói ra, “Anh chết rồi thì có tác dụng gì? Có thể thay đổi kết cục không?
“Không thể, nhưng ít nhất tôi có thể đi cùng cô ấy, một mình cô ấy đi trên con đường đó sẽ rất sợ hãi…”
“Anh muốn chết tôi cũng không ngăn cản, anh nhẫn tâm để người hãm hại Cẩm nhi ung dung ngoài vòng pháp luật sao?”
“Cái gì?” Tư Lệ Đình nhìn về phía Cố Nam Thương, “Người sát hại Tô Tô?”
“Tư Lệ Đình, anh đừng vội chết, cái chết của Cẩm nhi có điểm kỳ lạ.”
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Anh đặt mảnh thủy tinh xuống tôi sẽ nói cho anh biết, nếu anh vẫn muốn chết, thì trên đường xuống hoàng tuyền Cẩm nhi sẽ trách anh không báo thù cho cô ấy.”
Lúc này Tư Lệ Đình mới buông tay quay về giường, “Anh nói đi.”
“Lúc đó xảy ra chuyện như vậy, tôi thấy Cẩm nhi đau lòng rời đi, sợ cô ấy xảy ra chuyện nên tôi đuổi theo cô ấy.
Lúc tôi vừa ra ngoài vừa hay nhìn thấy cô ấy bước lên một chiếc taxi, những xe taxi bình thường khi trả khách xong sẽ rời đi luôn, nhưng xe kia không rời đi mà ở lại một lúc.
Vị trí xe taxi kia dừng vừa đúng như đang đợi Cẩm nhị, tôi đuổi theo suốt quãng đường.
Cô ấy vội vàng rời đi, trên người không có điện thoại di động, vì vậy tôi phải đuồi theo cô ấy suốt chặng đường.
Nhìn thấy xe taxi đang đi về phía bãi biển, tôi nghĩ Cẩm nhi đi đến bãi biển để thư giãn.
Khi lên dốc xe taxi bắt đầu tăng tốc mạnh là điều dễ hiểu, khó lên dốc cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, có vẻ như đó là một đoạn đường xuống dốc dài, xe taxi không có ý định giảm tốc độ, ngược lại còn nhanh hơn.
Lúc đó tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, cũng bắt đầu tăng tốc. Không ngờ một người đàn ông đã nhảy ra khỏi xe.
Có lẽ người đó là tài xế, sau đó chiếc xe mắt kiểm soát lao ra khỏi lan can. Tôi lo lắng không thôi, nhưng cũng không biết làm cách nào để dừng xe lại, cuối cùng tôi trơ mắt nhìn xe taxi lao xuống biển…”
Khi Tư Lệ Đình nghe thấy quá trình tai nạn xe của Tô Cẩm Khê, các ngón tay của anh không khỏi siết chặt lại, những mảnh vỡ cứa qua lòng bàn tay, nhưng dường như anh không cảm nhận được.
Cố Nam Thương cũng không thoải mái khi thấy anh lạc lõng như vậy, anh ấy biết sự thật nhưng không thể nói ra.
“Lúc đó, tôi cũng không kịp suy nghĩ gì, tôi chỉ có thể tăng tốc đi về phía nơi Cẩm nhi ngã xuống.
Nhưng thật không may, nơi tôi rơi lại cách xa cô ấy một chút, lúc tôi có gắng bơi đến chỗ cô ấy, Cảm nhi đã không còn hơi thở.
Lúc đó tôi cực kỳ bi thương cũng không biết làm gì, nếu ở lại lâu trong biển thì tôi cũng sẽ chết.
Tôi chỉ còn cách buông Cẩm nhi ra, rời đi. Sau đó, khi một chiếc tàu chở khách chạy ngang qua, tôi đã được cứu, nhưng Cảm nhi…”
Mỗi lần Có Nam Thương thốt ra từng chữ, tay Tư Lệ Đình lại siết chặt, ngay sau đó lòng bàn tay anh đã chảy đầy máu.
“Cô ấy… vẫn còn ở dưới biển?”
“…Đúng.”