Vốn Hoa Tinh tưởng Tô Cẩm Khê chết cô ta sẽ có cơ hội, nào ngờ cô ta cứ chờ, nhưng lại chờ được Tư Lệ Đình thay đổi một đống bạn gái.
Mỗi lần xuất hiện tại yến tiệc, bạn gái bên cạnh anh sẽ không giống nhau, anh đã hoàn toàn thay đồi.
Hi Nhi dùng ngón tay vòng quanh ngực Tư Lệ Đình: “Tư thiếu, người ta cũng muốn diễn kịch, anh đưa cho người ta một vai nữ chính được không?”
“Đương nhiên là được, ngày mai tôi sẽ cho người viết kịch bản cho cô.”
“Oa, Tư thiếu, anh thật là hào phóng. Anh đã viết cho chị rồi, vậy còn em thì sao? Anh không được thiên vị nha.”
“Được được được, đều viết.”
Hoa Tinh nhìn thấy cảnh này, trái tim gần như tan thành cặn bã: “Tư Lệ Đình, anh, sao anh có thể trở nên như thế này!”
“Như thế này là như thế nào? Hoa ảnh hậu, tôi và cô không thân, phiền cô ra ngoài cho.”
Hoa Tinh nhìn mấy người phụ nữ: “Các người đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với Tư thiếu!”
“Tư thiếu…”
“Hoa Tỉnh, nói lại lần nữa, tôi và cô không có quan hệ gì, cô dựa vào đâu mà đòi quan tâm đến chuyện của tôi, cút!”
Năm này Hoa Tinh đã tìm vô số cơ hội nhưng không thể đến gần Tư Lệ Đình, lần này cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy mặt anh, nhưng anh không cho cô ta cơ hội đến gần.
“Tôi nghe nói không phải cô Hoa đã kết hôn rồi sao?
Không ngờ đường đường là ảnh hậu lại không biết xấu hổ như vậy.” Một người chế nhạo.
“Cắt, ảnh hậu thì sao? Trong cái vòng đó có bao nhiêu người trong sạch đâu.”
“Mấy người chỉ được coi là đám gà rừng, lại dám nói chuyện với tôi như vậy?” Hoa Tỉnh không ngờ những người phụ nữ này lại bạo gan như vậy.
Trong mắt họ, Hoa Tinh là tình địch và là kẻ thù cản đường bọn họ leo lên cao. Ai sẽ tôn trọng cô ta chứ.
“Chúng ta là gà rừng, không phải cũng đã trèo lên như thế này sao? Giả vờ cao quý cái gì chứ, anh nói xem có đúng không, Tư thiếu?” Song Nhi không biết xấu hỗ hỏi.
Tư Lệ Đình nâng cằm cô ta: “Tôi thích phụ nữ thẳng thắn.”
Hoa Tỉnh rất tức giận: “Tư Lệ Đình, anh như vậy xứng với Tô Cẩm Khê không, nói yêu cô ta sâu đậm như vậy, cô ta vừa chết…”
“Bang” một tiếng, Tư Lệ Đình vung tay hất rơi rượu trên bàn, rượu vang đỏ bị đỗ trên mặt sàn.
“Là các người ép cô ấy chết. Còn có mặt mũi nhắc đến cô ấy trước mặt tôi?” Tư Lệ Đình hừ lạnh: “Hoa Tinh, trước.
khi bị chính mình tự làm nhục, cô có thể cút.”
Hoa Tỉnh hung hăng giậm chân, tức giận xoay người đóng sằm cửa lại.
Hi Nhi cảm thấy mình thắng lợi, trên mặt tràn đầy vui mừng: “Tư thiếu… chúng ta…”
Tư Lệ Đình lạnh lùng quét qua, “Ai cho cô lá gan chạm vào tôi?”
“Tư thiếu, tôi… tôi không có.” Hi Nhi nhanh chóng thu tay khỏi ngực anh.
Tư Lệ Đình cau mày đứng dậy rời đi.
“Tư thiếu…”
Cả hai không biết mình đã làm gì sai, vừa rồi vẫn ổn, sao anh nói đi liền đi?
Tư Lệ Đình chán nản ném điều xì gà đã hút dở vào gạt tàn, dùng ngón tay nới lỏng cà vạt, muốn ra ngoài hít thở.
Nhưng trong đại sảnh vang lên một giọng hát, một giọng hát trong sáng, thanh tao và trìu mến.
Những người trong quán bar đã hoàn toàn say sưa, tiếng hát mang đến cho mọi người trí tưởng tượng không giới hạn.
Một số người nhìn thấy núi cao nước chảy, một số người nhìn thấy sóng biển, những người khác nhìn thấy thị trấn nhỏ sau cơn mưa.
Tư Lệ Đình nghe thấy tiếng hát liền dừng lại, có một người phụ nữ ngồi giữa sân khấu.
Cô ấy mặc một chiếc váy đen không có quy tắc, đôi chân thon đẹp của cô ấy bước lên ghế đầu.
Đôi bông tai kim cương dài tỏa sáng mờ ảo trong bóng tối.
Một người có giọng ca như vậy thì dung nhan sẽ như thế nào? Thật tiếc khi khuôn mặt của cô ấy được che kín bởi một chiếc mặt nạ, không ai có thể nhìn thấy được.
Tư Lệ Đình đứng bất động giữa đại sảnh, nghe tất cả các bài hát của cô ấy. Cô ấy là ai2 Tại sao trái tim anh lại đập VÌ cô.
Cố Cẩm đã hát liên tiếp 5 bài hát. Ban đầu, cô lên sân khấu với tư cách khách mời, nhưng giám đốc của quán bar đã đến ngay sau khi cô vừa bước xuống.