Nam Cung Mặc nhìn về phía Chu Lê: “Chu Lê, cô cho rằng mình đang tập yoga hả? Bây giờ là giờ cô thất thần à?”
“Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tay tôi hơi đau, chúng ta làm lại.”
Cô ta không muốn thừa nhận rằng cô ta đã bị kỹ năng diễn xuất của Cố Cẩm hớp hồn khiến cô ta mắt tập trung.
Các nhân viên đều rất ngạc nhiên về kỹ năng diễn xuất của Cố Cẩm, không chỉ vậy, kỹ năng thoại của cô cũng rất tốt, không cần phải lồng tiếng hậu kỳ gì cả.
Ít nhiều là nhờ vào trước kia khi học đại học, buổi trưa Có Cảm đi làm thêm ở đài phát thanh của trường để phát sóng, điều này đã có ảnh hưởng quan trọng đến cô bây giờ.
Ngoại trừ lý do của Chu Lê mà phải quay lại nhiều lần, thì bên Cố Cẩm không gặp vấn đề gì.
Ngay cả Nam Cung Mặc cũng đã sẵn sàng làm tốt phần hậu kỳ cho Cố Cảm, nhưng không ngờ cô gái này lại thông minh tài trí đến vậy.
Mặc dù chậm hơn một tiếng so với thời gian dự kiến trước đó, nhưng rất may là việc quay phim đã hoàn thành một cách suôn sẻ.
Chu Lê mệt muốn chết, may mà buổi tối cô ta không có cảnh quay.
Sắc trời đã tối, Nam Cung Mặc thấy trong mắt Có Cẩm hiện lên vẻ mệt mỏi anh nói: “Em đi nghỉ ngơi đi, lát nữa còn có cảnh quay ban đêm.
“Ừ,”
Chiều nay trôi qua an toàn, vậy còn cảnh giường chiếu đêm khuya thì phải làm sao?
Giản Vân đã rời khỏi hiện trường để thay quần áo, Cố Cẩm trở lại phòng trang điểm, Triệu Lạp vội vàng mang cho cô một cốc nước.
“Cô chủ, trước tiên cô uống chút nước để giải khát. Tôi đã đặt bữa tối cho cô rồi.”
Đánh giá về những gì đã xảy ra vào buồi trưa, dường như.
Có Cẩm không thích nhận đồ của người khác.
“Ừ”
Ăn gì Cố Cẩm cũng không thấy quan trọng, miễn là nó không tệ.
Đứng cả buổi chiều, quả thực Có Cẩm có chút mệt mỏi, cô uễ oải ngồi trên ghế mặc cho chuyên viên trang điểm thay đồ trang điểm cho mình.
Sau khi thay đồ trang điểm, Có Cẩm đã ngủ thiếp trên ghé.
Hiếm có khoảng thời gian tất cả những người không có cảnh diễn đều quay về khách sạn, Triệu Lạp không dám làm ồn đến giác ngủ của cô, nên đã cô ấy đã đưa toàn bộ chuyên viên trang điểm ra ngoài.
Còn một giờ nữa mới đến cảnh quay tiếp theo, để cô chợp mắt một lúc cũng tốt.
Cố Cảm là người duy nhất trong phòng trang điểm ngủ say, bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.
Giản Vân mở cửa ra nhìn thấy là một bức tranh hài hòa như vậy, gương mặt tuyệt đẹp phản chiếu trong gương.
Cố Cẩm mặc váy dài trắng, không rườm rà như lễ phục, tóc búi cao đơn giản.
Gương mặt trang điểm không đậm không nhạt, vừa phải, mặc trang phục cổ trang, cô như một mỹ nhân cổ trang thực sự bước ra từ trong gương.
Cô dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, hàng mi dài rũ xuống một bóng mờ mờ ảo ảo.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, chóp mũi nhỏ nhấp nhô theo nhịp thở.
Trước đây, rất nhiều người đẹp trong giới giải trí đều dùng tên tuổi Ngọc Nữ trong bộ phim cổ trang.
Lúc này khi vừa nhìn thấy Cố Cẩm, Giản Vân mới biết băng thanh ngọc khiết là người như thế nào, cái gì gọi là tư thế trời cho.
Cô đẹp đến mức như một bông hoa cuộn tròn khiến người ta không nỡ phá bỏ.
Giản Vân bước đến gần hơn, nhịp tim của anh ấy tăng nhanh, anh ấy đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Một lần Tô Cẩm Khê bận lên kế hoạch cho câu lạc bộ rất muộn, mọi người xung quanh cô đã đi hết, cô bận rộn nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Khi anh ấy quay lại lấy đồ, thì thấy cô ngủ say sưa, giống như một con thú nhỏ không hề cảnh giác.
Giản Vân như bị ma xui quỷ khiến, anh ấy từ từ cúi xuống, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng ưu nhã kia.
Tính cảnh giác của Cố Cẩm rất mạnh, anh ấy còn chưa đến gần, cô đã mở mắt tỉnh dậy sau giấc mộng.
Tầm mắt cô đối diện với ánh mắt có chút xấu hổ, hoàn toàn khác với Giản Vân trước kia.
Anh ấy mặc một chiếc áo choàng đen, ngay cả kiểu tóc của anh ấy cũng đã trở thành một kiểu tóc cổ xưa.
Mày kiếm mang thêm một chút khí chất anh hùng, mặt .
mày của anh ấy có vẻ uy nghiêm riêng, hóa ra trong trang phục cổ trang anh áy lại trông khí phách như vậy.
Muốn hôn trộn mà bị bắt gặp, nhưng trong mắt anh ấy không có chút hoảng sợ.