Giản Vân nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam của Có Cẩm, muốn từ trong đó nhìn ra manh mối.
Tuy nhiên, tất cả những gì anh ấy thấy là một mặt hồ phẳng lặng, hào phóng nói về Tô Cẩm Khê mà không hề có gọn sóng nào.
“Không chỉ là giống, mà nếu không có nốt ruồi cùng màu mắt này, cô chính là cô ấy.”
Có Cẩm cười nhẹ: “Đó là duyên phận.”
Giản Vân nhướng mày, ngón tay gõ nhẹ vào tay ghế, vẻ lười biếng.
“Hiện nay khoa học kỹ thuật đã đủ tiên tiền, có thể thay đổi màu sắc con ngươi, nốt ruồi cũng có thể đính vào.”
Có Cẩm hơi giật mình, lúc cô quay về đã gặp Tô Mộng và Hoa Tỉnh. Cả nhà chịu khó tìm truyen.one đọc để mình có hứng khởi lên chương nhé! Nếu ít người đọc vì các bạn qua các trang khác thì mình rất buồn!
Cả hai đều chưa từng nghi ngờ thân phận của cô, làm sao Giản Vân lại có thể nói như vậy? Những gì anh ấy nói là một phép thử?
“Anh Giản nói đùa rồi, tôi nghe nói cô Tô đó đã chết trong biển, người chết sẽ không bao giờ có thể sống lại.”
“Cũng đúng, một người đã chết thì làm sao có thể sống lại.
Giản Vân cười xấu xa, giọng điệu như có chút cảm thán.
“Vậy cô Erlena, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Một nụ cười nhạt hiện lên trên khóe miệng Cố Cẩm: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau đó, Giản Vân không nói thêm nữa, nhưng Cố Cẩm vẫn lờ mờ cảm thấy thỉnh thoảng anh ấy vẫn đang quan sát mình.
Người dẫn chương trình bắt đầu nói, Có Cẩm không quan tâm đến những gì người đó nói.
Ánh mắt của cô liếc qua chiếc nhẫn trên ngón tay Chu Lê.
Tư Lệ Đình từng nói chiếc nhẫn đó được lấy cho mình, vậy tại sao nó lại ở chỗ của Chu Lê?
Chu Lê nói Tư Lệ Đình đã đưa cho cô ta trong đêm đấu giá. Đêm đó sau khi cô rời đi Tư Lệ Đình vẫn luôn đuổi theo cô suốt dọc đường.
Sau đó, anh bị đau dạ dày và phải ở lại bệnh viện một đêm. Lâm Quân có thể làm chứng, cũng như lỗ kim trên mu bàn tay Tư Lệ Đình cũng có thể làm chứng.
Tư Lệ Đình sẽ không nói dối, cho nên người nói dối là Chu Lê.
Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Chu Lê, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nếu Tư Lệ Đình và Chu Lê thật sự có chuyện gì đó, thì tại sao anh phải trăm phương ngàn kế tạo bất ngờ cho mình.
Hơn nữa cô hẳn là người biết rõ cách làm người của chú ba nhát, tắt nhiên cô sẽ lựa chọn tin tưởng Tư Lệ Đình.
Giản Vân nhìn người phụ nữ bên cạnh chống cằm trầm tư, ánh mắt trồng rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh ấy cũng đang cần thận quan sát Cố Cẩm, liệu cô ấy có phải là Tô Cảm Khê không?
Trước đây Tô Cẩm Khê dịu dàng, ngọt ngào nhưng cô ấy lại lạnh lùng cao ngạo cô độc, hai người có khí chất hoàn toàn trái ngược nhau.
Trước đây cô không bao giờ dám nhìn mình quá ba giây, không đến ba giây cô sẽ đỏ mặt chuyển hướng ánh mắt.
Có thể nói, ngoài khuôn mặt này, cô ấy chẳng khác gì Tô Cảm Khê.
Người đã chết thì không thể sống lại, nhưng nếu cô ấy không chết thì sao?
Giản Vân rất buồn sau khi nghe tin Tô Cẩm Khê qua đời, tính cách của anh ấy thay đổi rõ rệt.
Khi nhìn thấy người phụ nữ giống Tô Cẩm Khê xuất hiện, anh ấy đã nghĩ đến một chuyện.
Sau khi Tô Cẩm Khê rơi xuống biển, Có tổng đã nhảy xuống cứu cô ấy, vì Cố Nam Thương vẫn ổn, liệu cô ấy vẫn còn sông?
Tắt nhiên đây chỉ là giả thuyết, anh ấy đọc đi đọc lại những tin tức của Erlena.
Trong đó có đoạn video Tư Lệ Đình cưỡng hôn cô ấy, sau đó cô ấy nghênh ngang bỏ đi.
Giản Vân cảm thấy chuyện này giống như nhìn hoa trong sương, sự thật chỉ có thể nhìn thấy khi sương mù được vén lên.
Phải nói rằng người phụ nữ trước mặt này thật duyên dáng, cùng với một loại hơi thở quyến rũ không thể giải thích được.
Chờ đợi lâu cho buổi lễ bắm máy kết thúc, giọng nói của người dẫn chương trình truyền đến: “Lần này may mắn được Đường tổng từ tập đoàn Đường thị đến tham gia lễ bấm máy của chúng ta, mời Đường tổng lên sân khấu phát biểu.”
Đường tổng? Cố Cẩm đưa mắt nhìn khắp sân khấu, một bóng dáng thon dài xuất hiện.
Đường Minh mặc âu phục màu trắng chậm rãi bước lên sân khấu, Cố Cẩm có chút đau đầu, tại sao tất cả những người không nên đến hôm nay lại xuất hiện hét?
Cô vẫn nhớ cảnh bị anh ta ôm ở sân bay lúc trước, chỉ mong bây giờ anh ta không làm ra chuyện gì quá khích.