“Không, Tô Tô, là anh không nói thật, làm em buồn. Tắt cả đều là lỗi của anh, những thứ này là do anh xứng đáng bị phạt.”
Tô Cảm Khê ngẳng đầu khỏi vòng tay anh, ngón tay vuốt ve má anh, từng chút một vẽ ra đường nét trên khuôn mặt anh.
“Chú ba, cho dù chúng ta có phải là anh em họ hay không, em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa anh.
Ngày hôm đó em tức giận bỏ đi trong đám cưới, khi đó em rất tức giận vì anh không tin em.
Tắm lòng em dành cho anh chẳng lẽ anh không biết? Chú ba có thể bỏ qua mối quan hệ huyết thống, chẳng lẽ em sẽ SỢ sao?
Không phải em đã nói, trừ khi chú ba không cần em, nếu không cho dù xảy bắt cứ chuyện gì em vẫn sẽ ở bên cạnh chú ba.
Rõ ràng chú ba có rất nhiều cơ hội để nói với em, mỗi lần em hỏi anh, anh đều chuyển sang chủ đề khác.”
“Là anh sai, tất cả là lỗi của anh, sau này anh sẽ không sai nữa, Tô Tô đừng rời xa anh được không?”
Sau khi đọc bức thư đó, mặc dù trong thư không nói lý do, nhưng từ giọng điệu của cô Tư Lệ Đình biết rằng cô chắc chắn sẽ rời đi.
Cho nên anh mới nói yêu cầu này, không phải giọng điệu mạnh mẽ, có lẽ anh biết mình không giữ được Tô Cẩm Khê ở lại.
“Chú ba, em đã nói trong thư, em không phải người nhà họ Tô, chúng ta không có quan hệ huyết thống.
Lần này em rời đi là trở lại nhà của em, chú ba tin em không?” Tô Cẩm Khê hỏi.
“Tô Tô, em biết rõ là anh yêu em, sao anh có thể không tin em chứ.”
“Chú Ba, em nhát định phải đi, về thân phận của em đợi khi em quay về sẽ nói với anh sau được không?”
Tô Cẩm Khê nghĩ về những gì Cố Nam Thương đã nói với cô trước khi xuống xe: “Tạm biệt thì được, nhưng chỉ ba phút thôi.”
“Vâng, anh Nam Thương.”
Tư Lệ Đình đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Tô Cẩm Khê: “Được, anh sẽ đợi em trở lại.”
Nghĩ đến cảnh ly biệt tiếp theo, Tô Cẩm Khê đau lòng nói: “Chú ba, lúc em không ở anh phải chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé.
Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến công việc mà không yêu quý bản thân mình, cuối tuần không được tăng ca, có thời gian thì nghỉ ngơi.
Còn nữa, những lúc anh bận thường sẽ quên ăn cơm, để Lâm Quân nhắc nhở anh ăn cơm đúng giờ.
Buổi tối trước khi ngủ phải uống một ly sữa nóng, còn phải ăn nhiều hoa quả nữa… ưm…”
Tô Cẩm Khê còn chưa nói xong đã bị Tư Lệ Đình ôm má, hôn cô thật sâu.
Đôi môi hơi lạnh nuốt lấy nhiệt độ của cô từng chút một, Tô Cẩm Khê từ bỏ phản kháng, chủ động vòng qua cổ anh.
Cố Nam Thương đang dựa vào thành xe, nhìn cặp đôi hôn nhau trong ánh đèn mờ, bóng của họ chiều xuống mặt đất.
Nụ hôn này mang theo bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu không nỡ và trìu mến.
Sau một nụ hôn, Tư Lệ Đình buông cô ra, trán anh chạm vào trán Tô Cẩm Khê nhỏ giọng nói: “Anh nhớ hết rồi.”
Tô Cẩm Khê sững sờ, vốn cô cứ nghĩ anh sẽ giữ cô lại, không cho cô đi, không ngờ anh lại để mình ra đi dễ dàng như vậy.
“Chú ba, anh thật sự yên tâm để em đi?”
Khoé miệng Tư Lệ Đình gợi lên một nụ cười khổ: “Nếu anh nói không yên tâm em sẽ không đi nữa sao? Nếu đã không thay đổi được kết quả, thì anh cần gì phải nói nhiều.
Như vậy sẽ không thay đổi được chuyện gì ngoài việc khiến em đau khổ hơn, Tô Tô, nói với tên họ Cố đó.
Nếu em quay lại mà mắt một sợi tóc nào, anh sẽ nhổ sạch lông trên người của anh ta.”
Tô Cẩm Khê lại vừa sửng sốt vừa buồn cười: “Chú ba, làm sao anh biết là em rời đi cùng anh ấy?”
“Vì em không chết, nhất định là anh ta cứu em, em nói em không phải họ Tô cần phải rời đi, vậy thì chắc chắn em rời đi cùng anh ta.”
Tư Lệ Đình bị kích thích, chịu đả kích, nhưng chỉ số thông minh của anh không giảm, sau khi suy nghĩ một chút, anh liền nghĩ ra nguyên nhân kết quả.
Trên thực tế, Tô Cảm Khê và Cố Nam Thương không phải là không có điểm tương đồng, giữa lông mày và đôi mắt của họ vẫn có ba phần giống nhau.
Chỉ là trước đó anh không để ý đến phương diện kia, thông tin mà Tô Cẩm Khê tiết lộ đã gợi cho anh một điều.
“Chú ba, anh yên tâm để em rời đi cùng một người đàn ông khác?”
“Tô Tô, em biết từ trong chuyện này anh đã học được gì không?
Lúc trước anh cảm thấy yêu một người là phải bảo vệ cô ấy thật tốt, một mình anh sẽ gánh vác mọi mưa gió.