Dù sao đã qua nhiều năm, cũng không cần vội vàng, tương lai còn dài, sự thật sẽ luôn luôn được đưa ra ánh sáng.
Mẹ Tô và ba Tô cũng có chút thay đổi, chỉ một năm mà ba Tô đã già đi mười tuổi.
Có thể thấy, đòn giáng của nhà họ Tô đối với ông ta không hề nhỏ, đã sắp chống đỡ không nỗi.
Mẹ Tô trang điểm nên không thấy rõ gương mặt thật, Cố Cảm nhớ rõ những trang sức kia bà ta đã từng mang.
Bà ta yêu cái đẹp nhất, mặc dù trước đây tình huống nhà họ Tô không tốt nhưng quần áo, thức ăn, nhà ở và phương tiện đi lại của bà ta sẽ không giảm, hàng tháng bà ta sẽ tiêu rất nhiều tiền cho quần áo và trang sức.
Bình thường bà ta hiếm khi đeo cùng một món đồ trang sức khi tham dự các bữa tiệc. Cố Cẩm có ấn tượng về món đồ trang sức mà bà ta đeo hôm nay.
Có thể thấy, nhà họ Tô đang cạn dầu, đèn hết dầu sắp chống đỡ không nỏi, cô mới vừa về, nên chấm dứt tất cả.
Tô Mộng ăn mặc đoan trang hơn bình thường, trong tư liệu cho thấy nhà họ Tô có ý định từ từ giao lại quyền lực cho Tô Mộng.
Vì vậy hôm nay Tô Mộng và nhà họ Tô đi cùng nhau tới đây bàn chuyện làm ăn.
Nhà họ Tô gặp gỡ một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Tô Mộng đang kính rượu người đàn ông đó, nhà bọn họ vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Có Cẩm.
“Tiểu Cẩm nhi, em đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì, Mặc, chúng ta qua đó đi.” Có Cẩm khoác tay Nam Cung Mặc đi về phía nhà họ Tô.
Tô Mộng đang cầm ly rượu với nụ cười trên môi: “Chú Tôn, cháu kính chú một ly.”
“Mộng nhi có lòng, lần đầu tiên cháu mời rượu tôi, tôi không uống thì chẳng phải phép sao?” Tôn tổng uống một ngụm.
Đột nhiên bên tai máy người vang lên giọng nói lạnh lùng: “Cho qua.”
Giọng nói vừa lạ vừa quen làm mấy người quay đầu lại nhìn cô, ai biết người nhà họ Tô đều sợ hãi khi nhìn thấy cô.
“Tô, Tô Cẩm Khê, cô, cô vẫn còn sống!!!”
Tô Mộng càng thêm sợ hãi, ly rượu trong tay rơi thẳng xuống, sắc mặt tái nhọt.
Một người đã chết từ lâu đột nhiên đứng trước mặt mình, đổi lại là ai cũng sẽ sợ hãi.
Hơn nữa, vẫn có một số người cảm thấy áy náy với Tô Cảm Khê, Có Cẩm âm thầm thưởng thức biểu hiện của những người này.
Cô chộp lấy chiếc ly Tô Mộng đã đánh rơi: “Thật tiếc khi làm đổ rượu ngon như vậy, trả cô, lần sau đừng làm rơi nữa.”
Tô Mộng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang cười trước mặt không chớp mắt, cô ấy là Tô Cảm Khê nhưng không phải.
Đây hẳn là phản ứng đầu tiên của những người biết Tô Cẩm Khê khi nhìn thấy cô, hai người trông giống nhau, nhưng khí chất và màu con ngươi của cô khác nhau.
Cố Cẩm đặt ly rượu vào tay Tô Mộng, Tô Mộng vẫn chưa phản ứng lại sau cú sốc.
Cô ta máy móc cảm ơn: “Cảm, cảm ơn…”
Có Cẩm cười thoải mái: “Chuyện nhỏ không tốn sức.”
Sau khi nói xong, cô khoác tay Nam Cung Mặc tiếp tục đi, nhưng Tô Mộng chỉ nhớ hơi ấm còn sót lại trên tay Cố Cảm.
“Ấm áp, không lạnh.”
Cho nên cô ấy không phải là một người chết, mà là một người sống.
Cô ta quay lại nhìn mẹ Tô: “Mẹ, mẹ nhìn thấy không?”
Trán mẹ Tô đổ mồ hôi lạnh, một năm qua bà ta vẫn luôn gặp ác mộng.
Sau khi dự đám tang của Tô Cẩm Khê, bà ta vẫn thường nằm mơ cùng một giấc mơ, trong mơ Tô Cẩm Khê hỏi bà ta liên tục tại sao không nói ra sự thật, cô đã chết oan.
Mẹ Tô lau mồ hôi lạnh trên trán: “Mẹ nhìn thấy rồi.”
Ba Tô cảm thấy có lỗi với Tô Cảm Khê, nhưng bây giờ nhìn thấy cô xuất hiện, biểu cảm trên mặt ông càng thêm phức tạp.
“Tô Cẩm Khê đã trở lại…”
“Nói nhảm cái gì thế hả, làm sao một người đã chết có thể sống lại được? Người phụ nữ đó trông giống Cẳm Khê mà thôi, con không thấy cô ấy không quen chúng ta hả.”
Vẫn là mẹ Tô là người đầu tiên phản ứng lại, Tô Cẩm Khê không có nốt ruồi dưới mắt.
Tôn tổng từ nước ngoài trở về, không biết chuyện xảy ra một năm trước, ông ta hoang mang nhìn nhà bọn họ.
“Các người làm sao vậy?”
“Không, không có chuyện gì, chú Tôn, cháu xin lỗi không tiếp được chú.” Tô Mộng nào còn tâm trạng uống rượu, cô ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh bình tĩnh lại.
“Đi đi.”