“Tôi đang ăn cơm đây.” Cố Cảm không nghĩ ngợi gì nhiều tiếp tục ăn các món trong hộp cơm của mình.
*Cô Elena đúng thật là cao tay, cô mới đến đoàn làm phim được nửa ngày, mà đã khiến cho đàn ông trên đời này say như điều đổ.”
Chu Lê ở bên cạnh châm chọc.
Cố Cẩm không hề tức giận, chỉ liếc Chu Lê một cái.
“Cô Chu luôn nhiều chuyện như thế sao?”
Chu Lê bị một câu này của Có Cẩm nói đến đỏ mặt, người phụ nữ này không nẻ mặt một ai.
Cô nhìn thời gian, vẫn còn nửa tiếng nữa cảnh quanh đầu tiên mới bắt đầu, cảnh quanh đầu tiên là của cô và Chu kế.
Phần trang điểm của cô đã xong gần hét, nửa tiếng đồ hồ đã đủ xài, phần trang điểm của Chu Lê muốn xong ít nhất cũng phải mắt một tiếng.
Mà tốc độ châm chọc của cô ta còn nhanh hơn tốc độ trang điểm, Cố Cẩm đang chờ một lúc nữa Nam Cung Mặc sẽ nỗi đóa.
Không đến năm phút cô đã ăn xong hộp cơm, cô cũng không nghĩ ngơi mà đi tìm thợ tiếp tục trang điểm.
Kim đồng hồ chỉ số hai, một người phụ nữ đeo kính râm bước vào.
“Đạo diễn dặn dò cảnh qua đầu tiên sắp bắt đầu rồi, mới cô Elena và cô Chu đến trường quay.”
Chu Lê không hè vội vàng nói: “Cô về nới đạo diễn, một lát nữa tôi sẽ đến.”
Cố Cẩm mang giày đề lọ hoa đi bước đi, Triệu Lạp vội vàng dìu cô.
“Cô chủ, hay là đến cảnh quay rồi cô mới mang đi, tránh việc vấp té, cảnh cần đi lại hôm nay không nhiều.”
“Không sao đâu, sớm muộn gì cũng phải học thôi, cứ xem đây như luyện tập.”
Cố Cảm dìu tay cô rời khỏi phòng, nghe thấy những lời mỉa mai của Chu Lê ở phía sau.
“Ngay cả đi đường còn lảo đảo, còn nói muốn đóng phim, một lát nữa không biết sẽ bị mắng ra sao.”
Triệu Lạp nhíu chặt mày, cô chủ cô cũng thật hiền lành.
Nếu đổi lại là người khác, chắc đã cãi nhau một trận ra trò với Chu Lê, Chu Lê này cũng thật không biết điều, hét lần này đến lần khác khiêu khích người khác.
Triệu Lạp cẩn thận nhìn Cố Cẩm một cái, cô luôn cảm thấy cô chủ này của mình không dàng bị ức hiếp như thế.”
Cố Cẩm mang loại giày này, có thể nói loại giày này khó đi hơn giày cao gót rất nhiều.
Triệu Lạp dìu cô giống như đang dìu lão phật gia luôn không dám lơ là, sợ rằng sẽ khiến cho Có Cẩm vắp ngã.
Đi được một đoạn, Cố Cẩm bắt đầu nắm vững được cách đi, lại phát hiện ra loại giày này cũng không quá khó đi.
*Cô có thể buông tôi ra được rồi ấy, để tôi thử đi một mình xem sao.”
“Cô chủ, cô cũng chưa đi vững lắm, hay là để tôi dìu cô.”
*Con người phải luôn dựa vào bản thân mà trưởng thành, nếu như cô không buông tay thì tôi mãi mãi sẽ không học được cách đi, một lát nữa quay phim cô có thể dìu tôi được sao?”
“Vậy nếu như cô ngã rồi thì phải làm thế nào?” Triệu Lạp Sợ sẽ có chút sơ xuất xảy ra với Có Cảm.
*Ngã rồi thì bò dậy chứ sao, không có gì to tát cả, cô cứ buông tôi ra đi.” Cố Cẩm lạnh lùng dặn dò.
Lúc này Triệu Lạp mới chịu thả tay ra, thiếu đi người dìu dắt, Cố Cẩm đi rất chật vật.
Mặc dù giày cao gót gót giày vừa cao vừa mảnh, nhưng trọng tâm của giày cao gót ở phía trước, mà trọng tâm của giày đề lọ hoa này lại nằm phía sau.
Nếu như muốn thích ứng vẫn phải cần thêm một khoảng thời gian, Cố Cảm mới đi được mười mấy bước mà mồi hôi đã đầm đìa.
Khó trách lại có nhiều yêu cầu với người phụ nữ thời cổ đại như vậy, mang đôi giày phiền phức như vậy làm sao có thể chạy nhanh được.
Nhìn thấy đã sắp đến phim trường, Cố Cẩm thử tự nhìn bước xuống cầu thang, chân xuống bước xuống không vững, cả người bổ nhào xuống dưới cầu thang.
“Cô chủ” Triệu Lạp bị dọa đến hồn bay phách lạc, trong đầu chỉ sót lại một ít nghĩ duy nhất, nếu như cô ngã mà nguy hiểm đến mạng thì phải làm sao đây?
Trong đầu Cố Cẩm đã tính toán được điểm tựa, chỉ cần lúc rơi xuống đất cô chống một tay lên thì sẽ không có chuyện gì.
Nhưng cô còn chưa rơi xuống đất thì một bóng người đã nhanh chóng xuất hiện, ôm chặt cô vào lòng.
Cả người cô được ôm trong lòng, bên tai còn vang lên giọng nói đầy lo lắng của Giản Quân: “Em không sao chứ?”
Cố Cẩm nằm ở trong lòng anh ta ngắng đầu lên, hai mắt nhìn anh ta, cảnh tượng mình có chút quen mắt.
Còn nhớ ba năm cắp ba, thầy giáo vì muốn rèn luyện sức khỏe cho bọn cô đã đặc biệt kêu bọn cô nhảy cóc dọc sân vận động.