*Đạo diễn…”
Mạnh Linh vội vàng kéo tay áo của cô ta: “Chị Lê Nhi, chị đi băng bó vết thương của chị trước đi.”
Chu Lê vẫn còn rất khó chịu trong lòng: “Elenan, là cô cố ý kéo tôi theo!”
Có Cẩm cười lạnh: “Nếu vậy thì phải hỏi cô Chu đây có có ý hay không.”
Cố Cẩm bình thản nhìn Chu Lê, lời nói hàm ý là do cô ta cố ý, không phải là bản thân cô có ý.
Mặc dù Chu Lê chịu thiệt nhưng cũng chỉ đành nuốt cục tức này vào lòng, lẽ nào cô ta phải thừa nhận bản thân 5P EẾ VêU ng 4 muôn hại Cô Câm trước sao?
“Đồ độc ác!” Chu Lê nói xong câu này thì quay người đi băng bó vét thương.
Cố Cẩm trong lòng vô cùng vui vẻ, câu nói không thể không đề phòng người khác quả thật không sai.
Ngày trước cô cảm thấy thế giời này đều tốt đẹp, trước giờ chừng từng đề phòng ai.
Nếu như cứ như thế, e rằng hôm nay người bị thương lại là cô.
Quả nhiên thế giới cá lớn nuốt cá bé như thế này, nều như sống lương thiện từ đâu đến cuối thì người chịu thiệt chính là bản thân mình.
Chỉ khi nào bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới không bị người khác làm hại, quả nhiên làm hại người khác tốt hơn nhiều so với để người làm hại mình.
Đang lúc cô đang mải mê chìm vào dòng suy nghĩ thì giọng nói của Giản Quân đã cắt ngang: “Em không sao chứ?”
“Tôi không sao, quần áo chỉ dính một chút bùn thôi, lau đi là được.”
Có Cảm bây giờ mới phát hiện người dìu cô đứng lên đầu tiên vậy mà lại là Giản Quân.
Cô nhanh chóng lùi ra khỏi lòng ngực của Giản Quân, cô không muốn dây dưa với anh ta quá nhiều.
Không chờ Giản Quân trả lời, Có Cẩm đi về phía của Nam Cung Mặc.
“Đạo diễn, thời gian của chúng ta rất cáp bách, nếu như cảnh quay này mà không quay được thì sẽ làm lỡ tiến độ rất nhiều.”
“Ai nói không quay được? Em không bị thương đó chứ?”
Nam Cung Mặc nhìn người cô một lúc, thấy cô không có vết thương nào mới yên tâm.
Nếu như người đứng đầu của tập đoàn G bị thương trong đoàn làm phim của anh, thì chắc chắn ông nội Cố sẽ dùng gậy đánh gãy xuóng anh ta.
Nam Cung Mặc không sợ không sợ đất, chỉ sợ duy nhất ba người.
Ông nội Cố là một trong số đó, người thứ hai là ông nội Nam Cung.
Mà Cố Cẩm lại là đứa cháu thất lạc khó khăn lắm ông nội Có mới tìm lại được, ông nội Cố coi cô như bảo bối, bản thân anh ta nhất định phải chăm sóc cô thật tốt.
“Em không sao.” Cố Cẩm quơ tay múa chân, lúc ngã xuống đắt cô đã tính toán rát chính xác.
Sao cô có thể để cho bản thân mình xảy ra chuyện được chứ? Ngược lại là Chu Lê, nều như không phải hôm nay cô ta mặc trang phục dày, e rằng cô ta đã không thoải mái được như vậy.
*Đạo diễn, cảnh quay lát nữa bọn em và quý phi xảy ra xung đột, nếu như cô Chu băng bó há chẳng phải sẽ có sạn sao?”
“Vậy cũng đúng.” Sao Nam Cung Mặc lại không nhìn ra được là Có Cẩm đang muốn tìm phiền phức cho Chu Lê.
Triệu Lạp đã nói lại toàn bộ mọi chuyện trong phòng trang điểm với anh ta, muốn anh ta ra mặt cho Có Cẩm.
Nam Cung Mặc biết Cố Cẩm không phải là người chịu để cho người ta đánh, cô không ra tay là đang chờ thời cơ.
Để Chu Lê bị gai đâm chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ của cô dành cho cô ta, nếu như cô ta còn dám không biết điều nữa, cô sẽ dùng thêm nhiều cách để hành hạ người ta.
Nếu như bản thân anh ta ra tay e rằng sẽ khiến cô không vui, cô không thích có người đụng vào con mồi của cô.
Nam Cung Mặc dặn dò người bên cạnh: “Cậu đi nói với Chu Lê, nói cô ta cầm máu trước dừng băng bó, diễn xong cảnh này rồi mới băng bó.”
Chu Lê đang rửa vết thương nghe thấy lời này lập tức tức giận: “Gai hoa đâm sâu như vậy, không băng lại thì máu sẽ chảy thành sông mát.”
Thu Quỳ không thích nhát là làm chuyện này, hai bên đều không có lợi.
“Cô Chu, cô nhìn xem cảnh này là do chúng tôi đựng, cô ta mặc trang phục dày, e rằng cô ta đã không thoải mái được như vậy.
*Đạo diễn, cảnh quay lát nữa bọn em và quý phi xảy ra xung đột, nếu như cô Chu băng bó há chẳng phải sẽ có sạn sao?”
“Vậy cũng đúng.” Sao Nam Cung Mặc lại không nhìn ra được là Cố Cẩm đang muốn tìm phiền phức cho Chu Lê.
Triệu Lạp đã nói lại toàn bộ mọi chuyện trong phòng trang điểm với anh ta, muốn anh ta ra mặt cho Có Cẩm.