Cô ta không giỏi giải quyết những chuyện như vậy, nên có ý lấy lòng: “Cố tổng, không phải tôi đang bàn bạc với cô sao? Cô có điều kiện gì thì cứ nói ra, chỉ cần đưa dự án cho chúng tôi.”
“Có điều kiện gì thì cứ nói ra? Giọng điệu cô Tô lớn lối thật đó, tôi đây cũng không ngại nói cho cô biết.
Tôi đã bỏ ra giá gấp đôi để có được dự án này, cô Tô muốn có được dự án này cũng không phải là không được.
Thấy cô cũng là phụ nữ, tôi sẽ không tính toán chỉ li với cô, cô trả giá như tôi là được.”
Ba nghìn vạn tệ ngay lập tức trở thành sáu nghìn vạn tệ, suýt chút nữa Tô Mộng đã chửi ầm lên, người này có bệnh à?
Rõ ràng lúc đầu cô ta đã thương lượng với Tôn tổng với giá là ba nghìn vạn tệ, bây giờ bị cô tăng giá thì cô ta phải tăng giá gấp đôi.
Trước đó cô ta đã tính toán, nếu dự án hoàn thành tốt thì có thể kiếm được hon ba nghìn vạn tệ, còn nếu đưa sáu nghìn vạn tệ thì số tiền kiếm lại được ít hơn.
Nếu ngay cả tiền lãi của số tiền sáu nghìn vạn tệ cũng không đủ thì đầu tư nhiều tiền như vậy chẳng phải là lỗ hay sao?
Bên cạnh đó, ba nghìn vạn tệ thì nhà họ Quách cũng đã phải cố gắng chống đỡ, dù thế nào cũng không lấy ra được sáu nghìn vạn tệ.
“Có tổng, tôi biết cô và Tôn tổng chưa ký hợp đồng, chỉ cần cô từ bỏ dự án này, tôi sẵn sàng trả một trăm vạn tiền lãi, như vậy cô sẽ không bị tổn thắt.”
Tô Mộng phản ứng rất nhanh, so với sáu nghìn vạn tệ, Có Cẩm mà đồng ý thì cô sẽ có thêm một trăm vạn tệ so với dự kiến ban đầu.
Cố Cảm sẽ không bị tổn thất gì, mà Tôn Võ cũng sẽ không dám đắc tội Có Cẩm, một mũi tên trúng ba con chim.
Đổi thành người khác thì có lẽ sẽ suy nghĩ, suy cho cùng thì việc nhận dự án với giá cao sáu nghìn vạn tệ cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Bây giờ không cần làm gì, chỉ cần mở miệng. Ai mà không muốn những lợi ích như vậy?
“Nói chuyện tiền bạc với tôi?” Cố Cẩm cười lạnh, vẫn cho rằng cô còn là người ép dạ cầu toàn vì nhà họ Tô sao?
Nghe thấy sự khinh bỉ trong giọng nói của cô, Tô Mộng chịu đựng sự sỉ nhục tiếp tục nói: “Kinh doanh là để tối đa hóa lợi nhuận, tôi nghĩ đề xuất của tôi đối với Có tổng mà nói sẽ không bị lỗ.”
“Cô Tô nói nhiều như vậy chỉ để thuyết phục tôi từ bỏ, nhưng trong từ điển của tôi không có hai chữ từ bỏ này.
Tôi đã đưa ra phương án cho cô, nếu cô mua lại với giá sáu nghìn vạn tệ thì tôi sẽ làm, còn không thì không thương lượng gì nữa.”
Tô Mộng không ngờ mình nói lâu như vậy mà người phụ nữ này vẫn ngoan có, như đang cố ý nhắm vào mình.
“Có tổng, coi như tôi cầu xin cô, cô cho tôi một cơ hội, được không?”
“Cô Tô, ba phút đã hét, Mạc Ca.”
Mạc Ca nâng cửa kính xe lên, chặn khuôn mặt không cam lòng của Tô Mộng ngoài cửa kính xe.
“Cố tổng, Có tổng…” Tô Mộng đập cửa sổ.
Có Cẩm không thương tiếc ra lệnh: “Lái xe.”
“Vâng, cô chủ.”
Xe nỗ máy, thân thể Tô Mộng ngã xuống đất, giống như một con thiên nga bị gãy cánh.
Cô ta từng là tiểu thư cao cao tại thượng của nhà họ Tô, nhưng hiện tại đã sa sút đến mức này.
Cô ta rất không cam lòng, bây giờ chỉ có một người có thể giúp cô ta.
Cô ta gọi vào số của Đường Minh, sau khi bị cúp máy lần thứ ba cuối cùng Đường Minh cũng trả lời.
Một giọng nói lạnh như băng, mắt kiên nhẫn truyền đến: “Có chuyện?”
“Minh, em xin anh giúp em một chuyện được không?”
“Tôi nói đừng gọi tôi như vậy, cô làm cho tôi buồn nôn.”
Đường Minh lập tức cúp điện thoại.
Kể từ khi việc lừa dối mang thai của Tô Mộng bị phanh phui, anh ta đã hận Tô Mộng đến tận xương tủy.
Người phụ nữ này không có kiến thức về bản thân, cô ta còn vọng tưởng trở thành bà Đường thực sự.
Tô Mộng không cam lòng, vội vàng gọi lại.
Đường Minh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, điện thoại đặt trên bàn rung lên liên hồi.
Bạch Tiểu Vũ liếc nhìn cái tên đang nhấp nháy, cầm điện thoại di động của Đường Minh lên kết nói.
“Minh, anh nghe em nói, bây giờ em gặp phải…”
Bạch Tiểu Vũ cắt ngang lời nói của cô ta trước khi cô ta nói xong: “Tô Mộng, da mặt của cô dày thật đấy, ngay cả liếc mắt nhìn cô Minh cũng không thèm, cô còn dây dưa không thôi.”