Vẻ mặt Cố Cẩm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút nồi điên, Đường Minh đi theo kiểu kịch bản gì vậy?
Tưởng chừng như một bữa ăn vui vẻ hoà thuận, nhưng thực tế, mỗi thứ đều có những tính toán của riêng mình.
Nam Cung Mặc thản nhiên quan sát vở kịch này, nhìn xem, rõ ràng là xem diễn hay hơn nhìn các món ăn.
Sau khi dùng bữa xong, hiển nhiên nhà sản xuất chưa uống đủ, lại hẹn đi bar.
Cố Cẩm ưu nhã đứng lên: “Mọi người đi chơi đi, tôi còn có việc rời đi trước.”
“Tôi đưa cô.” Đường Minh cũng đứng dậy.
Cố Cẩm nhìn Nam Cung Mặc cầu cứu, cô không muốn liên quan gì đến Đường Minh và những người khác.
Nam Cung Mặc đã uống say, anh ấy không thèm nhìn cô lấy một cái, lôi kéo nhà sản xuất bên cạnh mình nói: “Tiểu Ngô, nhìn không ra tửu lượng của anh khá được đấy. Lát nữa chúng ta uống tiếp.”
Cố Cẩm chỉ muốn đánh thức Nam Cung Mặc, Đường Minh nở nụ cười: “Xem ra tôi là người duy nhất có thể đưa cô đi.”
“Làm phiền Đường tổng.”
Hoa Tinh và Chu Lê nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Cảm, nói bọn họ không ghen tị thì đó là giả.
Trong các bữa tiệc ngày thường làm gì có chuyện bọn họ muốn đi thì đi. Bọn họ phải đi cùng ông chủ trước.
Nếu cứ rời đi trước làm mắt lòng ông chủ thì hậu quả sẽ rất tai hại.
Ngay cả Hoa Tinh, ngoài mặt là ảnh hậu cũng không thể muốn làm gì thì làm, trong giới giải trí không có chống lưng thê thảm thé đấy.
Mặc dù cô ta đã kết hôn với Đường Nhược, nhưng Đường Nhược không phải là người chống lưng của cô ta. Từ khi anh ta phát hiện ra cô ta tiếp cận Tư Lệ Đình hết lần này.
đến lần khác, thì anh ta đã không thèm quan tâm tới cô ta.
Hoa Tinh bất lực, ngoài mặt cô ta là bà Đường, Đường Nhược cũng không cho cô ta nhiều tiền tiêu vặt.
Bây giờ cô ta không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình. Hơn nữa thừa dịp nhà sản xuất và đạo diễn đều có mặt, cô ta cũng cần móc nối mối quan hệ.
Chu Lê cũng có ý này, trước đó cô dùng nhẫn để tăng giá trị khiến mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cô ta và Tư Lệ Đình.
Cô ta trăm phương ngàn kế như vậy cũng chỉ vì mục tiêu phát triển tốt hơn trong ngành giải trí trong tương lai, xã hội này vồn dĩ rất thực tế.
Nếu không có chống lưng, phụ nữ có thể dựa vào sắc đẹp và dáng người. Vốn Chu Lê cũng leo lên bằng cách đó, cô ta biết Tư Lệ Đình sẽ không thích cô ta, cho nên đương nhiên sẽ không đặt hy vọng vào anh.
Khi cả nhóm đi đến vũ trường, Nam Cung Mặc còn không thèm quay đầu nói: “Đường tổng, phiền anh đưa cô ấy vệ.”
“Không phiền.” Đường Minh cười nói.
Cố Cảm nghiến răng nghiền lợi nói ra từng chữ: “Đạo diễn đi chơi vui vẻ!”
Tại sao trước đây cô không thấy Nam Cung Mặc thích chơi nhiều như vậy?
Trước đây khi ở Mỹ, anh ấy đã hẹn cô vài lần, nhưng cô đều từ chối.
Lúc đó cô có quá nhiều thứ cần phải học, làm sao có thời gian để chơi?
Hơn nữa ngày nào cô cũng đau mỏi lưng, khi rảnh rỗi cô chỉ muốn nằm nghỉ trên ghế sô pha hoặc giường.
Nam Cung Mặc đã hẹn cô mấy lần nhưng cô không đi, nên tự nhiên sẽ không hẹn nữa.
Những người khác đi về phía những chiếc xe thương mại, trong khi Giản Vân đi đến bên cạnh Cố Cẩm, đưa một chiếc áo khoác phụ nữ khoác lên người Cố Cẩm.
Có lẽ là vì sợ Cố Cẩm hiểu lầm, anh chàng thản nhiên giải thích: “Tôi nhờ trợ lý đi mua.”
Mặc dù ban đêm nhiệt độ hơi thấp nhưng cô sẽ không tiếp xúc với ngoài trời trong thời gian dài.
Sự quan tâm của Giản Vân khiến cô chưa kịp cảnh giác, đặc biệt là làm trò trước mặt hai người phụ nữ kia, ánh mắt của bọn họ đỏ bừng vì ghen tị.
Cố Cẩm kìm nén sự phức tạp trong lòng, lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn.”
Giản Vân nhếch môi cười: “Tiểu Ngải, ngày mai gặp lại.”
Ngày mai chuẩn bị nhập đoàn, lúc này Cố Cẩm mới nhớ tới việc đối mặt với thái độ không rõ ràng của Giản Vân, cô đột nhiên có chút hối hận vì đã tham gia bộ phim này.
Mặc dù cô đã trở lại với một danh hiệu cao, thay đổi danh tính của mình, nhưng trở thành một ngôi sao là cách nhanh nhất.
Cô đã lường trước mọi hậu quả, ngoại trừ việc Giản Vân sẽ là nam chính.
“Ngày mai gặp.”