“Nếu không cằm cự được thì không cần tận dụng sơ hở, ha.”
“Chuyện đó đã xảy ra rồi, Minh, cho dù anh từ chối giúp đỡ ông ngoại em, thì anh giúp đỡ ba em được không?
Tiền của nhà họ Quách đã bị đóng băng, nhà họ Tô gặp khó khăn, mỗi ngày ba em phải trả chi phí y tế cao trong bệnh viện.
Minh, anh nể mặt chúng ta là vợ chồng một hồi…” Đôi mắt Tô Mộng ngắn lệ.
Khoé miệng Đường Minh nhếch lên một tia giễu cọt: “Vợ chồng một hồi? Tô Mộng, ý của cô là buổi tối cô tính kế tôi? Hay là cô giả vờ mang thai gả cho tôi, chơi xỏ tôi quay Vòng vòng.”
Tô Mộng bước đến gần anh ta, quỳ xuống: “Minh, em biết tất cả lỗi lầm là lỗi của em, em không nên tính kế anh.
Nếu thời gian quay ngược lại, em nhất định sẽ không làm những chuyện đó, mọi chuyện đã xảy rồi.
Anh cho em một hôn lễ, nhưng Minh, anh để tay lên ngực tự hỏi xem.
Lúc đó anh cưới em là vì đứa bé, hay là vì dùng em làm lá chắn cho Tô Cẳm Khê?
Anh nói em tính kê anh, không lẽ anh không tính kê em sao?
Em đoán cho dù em thật sự mang thai con của anh, anh cũng sẽ không nhận nó phải không?”
“Đúng vậy, chỉ dựa vào Tô Mộng cô mà muốn sinh cho Đường Minh tôi? Cô nằm mơ đi!
Cô thích làm bà Đường, tôi sẽ cho cô danh tiếng bà Đường, bây giờ cô không vui hả?”
“Có tiếng mà không có miếng, em không hề vui một chút nào, nếu biết sẽ có kết quả như thế này, em nhất định sẽ không gả cho anh!”
Hiện tại Tô Mộng cũng không biết phải làm như thế nào, Quách Ngọc Oánh nhắc nhở cô ta đừng làm loại chuyện ngu xuẩn đó.
Nhưng khi đó, Tô Mộng đang đắm chìm trong bàn tính nhỏ của mình, cho rằng mình có thể tính toán mọi thứ.
Cô ta không biết mình đã rơi vào hố của Đường Minh, anh ta chưa từng coi cô ta là vợ của mình, một ngày cũng không có.
Ánh mắt Đường Minh âm trầm: “Cô cho rằng tôi muốn cưới cô? Tô Mộng tôi nói cho cô biết, cho dù tôi mù tôi cũng sẽ không cưới cô.
Nếu đêm đó không phải tôi tưởng cô là Cảm Khê, thì ngay cả một sợi tóc của cô tôi cũng sẽ không chạm vào, cô chỉ làm cho tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Minh, em thật sự yêu anh, sao anh có thể nói lời như vậy?”
“Yêu? Trong mắt Tô Mộng cô chỉ có tiền. Cô muốn gả cho tôi là vì nửa đời sau này sẽ có một cuộc sống vinh hoa phú quý.
Đừng nói chuyện tình yêu với tôi, cô không xứng!” Đường Minh hoàn toàn bùng nỗ, toàn bộ tức giận mà Tô Mộng uy hiếp anh ta lúc trước đều được bộc phát.
Nhìn thấy Tô Mộng bật khóc, trong mắt anh ta không hề có một tia thương hại, anh ta cầm tờ séc, ký một con số trên đó.
“Tuy rằng tôi và cô không có tình nghĩa, nhưng bên ngoài người khác đều cho rằng cô là bà Đường.
Lúc trước cô lấy cái chết ép buộc tôi, tôi vì danh tiếng nhà họ Đường mà lười so đo với cô.
Nếu ba cô cần dùng tiền, tôi sẽ cho cô tắm séc này dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Cô trực tiếp thông báo tin ly hôn của chúng ta, chúng ta chưa từng ở bên nhau, nên hy vọng chia tay trong hoà bình.”
Nước mắt của Tô Mộng lần lượt rơi trên thảm, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt đã từng làm cô ta mê muội.
Trên gương mặt anh ta không còn vẻ nho nhã, chỉ có lạnh lùng vô cảm.
Tô Mộng nhìn thẳng vào anh ta: “Minh, em chỉ muốn hỏi một câu, anh có thích em một chút nào không? Dù chỉ trong chốc lát.”
Đường Minh trả lời rất thoải mái: “Không, không hề, nhìn thấy cô tôi chỉ cảm thấy chán ghét, sao tôi có thể thích cô?”
Người phụ nữ tự cho răng mình thông minh, ngày đó cô ta tự tính kế anh ta thì đã biết sẽ có kết cục như hôm nay.
Trong lòng Đường Minh chán ghét Tô Mộng, cô ta không tới chọc tức anh ta thì tốt, nhưng cô ta lại được đằng chân lên đằng đầu.
Đưa cho cô ta một nghìn vạn tệ là muốn bịt miệng cô ta lại, nhưng cô ta lại không học tốt.
Buổi sáng buông tay thì sẽ không xảy ra chuyện gì, Tô Mộng lại hếch mũi, năm lần bảy lượt uy hiếp anh ta.
Khi đó vì Tô Cẩm Khê anh ta mới miễn cưỡng cho cô ta một hôn lễ, néu cô ta khiêm tốn thì đã chẳng sao.
Ngay cả những chuyện như mang thai giả cũng có thể làm được, mà sau đó càng quá đáng hơn là lấy cái chết ép buộc, mặt dày ở lại nhà họ Đường.
Kể từ đó, Đường Minh chán ghét cô ta đến cực điểm, không có chút tình cảm nào chỉ tràn đầy chán ghét, sao anh ta có thể thích Tô Mộng?
Tô Mộng nghe thấy giọng điệu tuyệt tình của anh ta, nước mắt từng hạt lăn dài.