Tô Cẩm Khê đang định trả lời, điện thoại bỗng rung lên, cô nhìn xuống thì ra là tin nhắn của Tư Lệ Đình.
“Ba tháng”. Vốn dĩ anh ấy có thể kết thúc nó ngay lập tức theo cách của mình, nhưng chắc chắn sẽ phải hối hận khi nghĩ đến hậu quả của việc làm đó.
Mặc dù thích bắt nạt cô, nhưng thật sự anh không muốn làm cô khóc, nên đành phải nhẫn nại làm theo cách của cô để giải quyết những việc này.
Tư Lệ Đình luôn như một quả mìn nỗ chậm, vì thế Tô Cẩm Khê không dám làm trái ý anh ta.
“Một năm thì quá dài, ba tháng đi.”
Đường Minh nhíu mày, ” ba tháng? không được, thời gian quá ngắn, cô chắc hẳn cũng nhìn thấy thái độ của mẹ tôi đối với cô.”
“Vậy thì… nửa năm?” Tô Cẩm Khê vô cớ ở thêm ba tháng, tức giận đến mức khiến Tư Lệ Đình nóng lòng mà muốn xông vào ngay lúc này.
Cô gái này đã ăn gan hùm mật báo, phải không? Dám tự mình thêm thời gian à.
Tô Cẩm Khê tự mình cảm thấy xấu hỗ, Đường Minh dù sao cũng đưa cho nhà họ Tô 30 triệu, ba tháng không phải là quá ngắn sao?
“Vậy thì trước tiên là nửa năm, về phần lý do thì sẽ nói sau.”
ẫ “Cảm ơn anh Đường tổng, anh đã xuất hiện lúc nhà họ Tô cần giúp đỡ nhất, vậy mà anh vẫn sẵn sàng cho tôi một cơ hội rời đi.”
“Người tôi nên cảm ơn là cô, mẹ tôi, bà rất thích cô, vì vậy đừng nói những chuyện này, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Đường Minh không muốn nhắc tới chuyện chia tay nên đứng dậy đắp chăn cho Tô Cảm Khê, “Cô có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”
Tô Cẩm Khê trước kia sẽ rất khách sáo nói không cần thì giờ đây đã thay đổi, vì thấy Tư Lệ Đình vẫn ở trong phòng tắm, nên cô gật đầu.
“Tôi đói, Đường tổng có thể giúp tôi mua một phần cháo được không?”
“Cô có đặc biệt muốn ăn loại cháo nào không?”
“Loại nào cũng được, tôi không kén ăn.” Tô Cảm Khê không chọn lựa chút nào.
“Đợi tôi.”
Đường Minh để lại hai chữ này rồi đứng dậy rời đi, lẽ ra Tô Cảm Khê có thể mua được, nhưng không biết có phải vì áy náy mà muốn tự mình đi mua cháo cho cô hay không.
Ngay khi anh ta rời đi, cửa phòng tắm mở ra, Tư Lệ Đình xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng.
“Ai cho em dám thêm nửa năm? Cô có tin tôi sẽ đi tới Đường gia để công bố quan hệ của chúng ta hay không?”
Tô Cẩm Khê thực sự câm nín, không dễ gì cô mới tiễn được Đường Minh và mẹ của anh, vẫn còn một người khó giải quyết “Chú ba, đừng như vậy được không, tôi không có cách nào cả, ngay từ đầu tôi đã hứa với anh ấy là sẽ diễn vở kịch hoàn chỉnh, Đường tổng cũng đối xử rất tốt, tôi làm sao có thể không có lương tâm được chứ?”
“Hắn ta tốt với em, nhưng tôi đối với em là sai sao?” Tư Lệ Đình càng khó chịu hơn.
“Không, không, chú đối xử với tôi tốt hơn, nhiều lần đều là chú giúp tôi.”
Sắc mặt của Tô Lệ Đình lúc này có chút tốt hơn, “Tôi đã xem xét những gì em nói với tôi ngày hôm đó.”
“Sao cơ?”
“Nếu em không nói ra được những lời chân thành thì đừng mong điều đó từ tôi.”
Anh đã dành trọn một ngày đêm để suy nghĩ về câu nói này.
“Đồng ý?”
“Lúc trước tôi nói tôi có một bí mật muốn nói cho em, em muốn nghe không?”
j Khi Tô Cảm Khê nghe nói là bí mật, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở thành vẻ mặt nghiêm trọng, “Bí mật gì? Tôi muốn nghe!”
“Lại đây.” Anh ngoắc ngoắc ngón tay, Tô Cắm Khê không chút suy nghĩ đưa mặt đến gần.
Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, cơ thể cô bất giác rùng mình.
“Nếu tôi nói rằng tôi thật tâm với em, tôi thích em, em có nguyện ý làm bạn gái của tôi không?”
Giọng anh ấy vốn rất êm tai, pha chút nồng đậm từ tính, khi anh ấy nói câu này ít nhiều có tình cảm và nghiêm túc.
Những lời cảm động như vậy vang lên bên tai, Tô Cảm Khê sững sờ tại chỗ.
Tô Cầm Khê nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần, ấp úng nói: “Chú, chú nói thích tôi sao?”
“Đúng, nếu như tôi thật lòng, em có thể trao trái tim cho tôi không?”
Tô Cẩm Khê trong lòng có chút bối rối, lời tỏ tình này đến có chút đột ngột, cô vốn tưởng rằng Tư Lệ Đình chỉ là chơi đùa với cô cho vui mà thôi, nhưng không ngờ anh ta lại thật sự thích mình.
“Tôi, tôi không biết.”
“Làm người phụ nữ của tôi có phải là gánh nặng không?” Tư Lệ Đình nghĩ rằng những điều thổ lộ của mình sẽ khiến cô rất hạnh phúc, nhưng biểu lộ của cô lại khiến anh đau lòng.
“Không, không phải như vậy, chỉ là tôi còn chưa biết tâm ý của mình, thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
Về tình cảm Tô Cẩm Khê xem như cô là người khá bảo thủ, vì nhà họ Tô cô không quan tâm đến tương lai của chính mình, điều quan trọng nhất của cô và Đường Minh là hai người không phải nói chuyện yêu đương, cho nên cô sẽ đồng ý ngay.
Tư Lệ Đình thấy được sự bối rối lóe lên trong mắt cô rồi biến mắt, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ trong lòng cô đã có người khác sao?”
“Tôi …” Tô Cẳm Khê ngập ngừng giải thích, cô quả thực đã yêu thầm một người đàn ông, nhưng người đó không biết tâm ý của cô.
“Sao em dám!” Tư Lệ Đình ôm cô vào lòng, “Em từ lâu đã là người phụ nữ của tôi, từ nay về sau trong lòng tôi chỉ có thể có một mình em.”
“Chú ba, thật xin lỗi, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, bây giờ tôi không thể yêu chú.”
“Được không thể miễn cưỡng, em nói lại đi!” Tư Lệ Đình mặt lạnh nói, ngón tay nhéo chặt cằm Tô Cẩm Khê.
Tô Cẩm Khê bị đau, cảm nhận được luồng sát khí từ anh ta, “Chú ba, anh đừng như vậy.”
“Rút lại câu nói vừa rồi.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn người phụ nữ không biết tốt xấu, chính mình nói thích cô ấy, cô ta lại dám không thích mình.
“Tôi không thể làm điều đó.”
Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn cô một cái, buông cô ra, từng chữ từng câu nói bên tai cô: “Tôi đã cho em một cơ hội. Mong em đừng khóc cầu xin tôi.”
Cánh cửa bị đóng sầm lại, Tô Cảm Khê nhìn bóng lưng người đó rời đi với tâm trạng hỗn độn.
Lâm Vận nhìn Tư Lệ Đình rời đi với khuôn mặt lạnh lùng, “Cậu chủ, ngài và cô Tô đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đừng nhắc tới người phụ nữ không biết tốt xấu kia.” Tư Lệ Đình lúc này là một con sư tử tức giận, trên người phát ra ớn lạnh khiến người ta rùng mình.
Bỗng nhiên đóng cửa xe, khi Lâm Vận còn đang do dự không biết nói gì để trần tĩnh thì giọng nói của Tư Lệ Đình lại vang lên.
“Tìm hiểu kỹ cô ấy, tôi muốn biết tất cả những người đàn ông bên cô ấy từ nhỏ đến lớn!”
“Vâng, thưa ngài.”
Lâm Vận cuối cùng cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh không ngờ Tô Cẩm Khê vậy mà đã sớm có người trong lòng, anh khẽ thở dài, vốn đang cảm thấy lão gia thực sự hợp với cô.
Lần này cô đã chọc giận lão gia rồi, không chỉ cô, tôi sợ rằng người đàn ông kia sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Khi Đường Minh quay lại, Tô Cẩm Khê ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, mỗi lần mình gặp chuyện không tốt thì đều là Tư Lệ Đình xuất hiện để giải vây cho cô.
Tình cảm không phải là vật vô tri vô giác, cũng không thể được trao đi một cách dễ dàng vì lòng biết ơn, nếu không sẽ không công bằng cho anh ấy và bản thân.
Tô Cẩm Khê nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Không có gì, Đường tổng, khi nào thì tôi có thể đi làm?” “Với dáng vẻ này của cô làm sao có thể đi làm được? Tôi đã thông báo cho bộ phận nhân sự, thứ hai tuần sau nếu sức khỏe cô bình phục trở lại thì có thể trực tiếp đi làm.”