Mục lục
Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 323:





“Được rồi, tôi đã trả lời cô hai câu, buông tay.”





Thu Quy đành phải buông tay, cô ấy vò đầu bứt tai, cô ấy vẫn nên chuẩn bị thu dọn chăn màn rời đi thôi.





Cô ấy chắc chắn sẽ không biết, một lời nói của cô ấy đã tạo nên một cơn sốt quần thu trong một khoảng thời gian dài.





Nam Cung Mặc không quay đầu lại, tức giận bỏ đi, đây là chuyện gì vậy trời.





Nhìn lại, anh ta thấy nụ cười nơi khóe miệng của Có Cẩm: “Có gì mà buồn cười?”





“Không có gì, chỉ hơi cảm thán một chút thôi, cô ấy rất giống em của trước kia.” Cô từng liều lĩnh và ngốc nghéch, nếu không gặp Tư Lệ Đình, cô đã sớm bị người ta bóp chết.





Sau khi trở về từ Mỹ, Cố Cẩm trở nên rất đa sầu đa cảm.





Lần đó cô được cứu khỏi biển thì trải qua một kiếp sinh tử, từ đó tính tình cũng thay đổi rất nhiều.





Rõ ràng bây giờ cô mới 23 tuổi, nhưng trong mắt cô còn quá nhiều câu chuyện xưa và tang thương.





Đôi mắt của cô đã từng trong sạch và thuần khiết như.





phóng viên nhỏ.





Bây giờ, tuy đôi mắt của cô rất đẹp, nhưng chúng giống như núi xanh trong mưa, luôn bị ngăn cách bởi một lớp sương trắng, như ẩn như hiện không thể phân biệt được.





Nghĩ tới lúc đó mình mới gia nhập bộ phận kinh doanh của tập đoàn Đường thị, giám đốc đã bảo cô đến gặp mặt tổng giám đốc Đề Hoàng.





Cô đã làm một loạt chuyện ngu ngốc, nhưng may mắn, Tư Lệ Đình đã giúp cô hết lần này đến lần khác.





Khi nghĩ đến dáng vẻ trẻ con của mình lúc đó, nụ cười trên khóe miệng cô không khỏi tăng lên.





Nam Cung Mặc chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của Có Cẩm, không biết lúc này cô đang cười cái gì.





“Em giống cô ta ở chỗ nào? Rõ ràng cô ta là một kẻ ngốc.





Anh chưa từng thấy một phóng viên ngu ngốc như vậy bao giờ.” Nam Cung Mặc hừ lạnh.





Cố Cẩm không giải thích nhiều, bởi vì cô đã từng khiến mọi người có ấn tượng cô là một kẻ ngốc.





Đúng là như vậy, nếu cô không ngốc thì làm sao mà sa ngã như vậy, nếu không có anh trai thì cô đã chết từ lâu Tôi.





Cố Cẩm khoác tay anh ta vào hội trường, những người nỗi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội đều đến tụ tập trong hội trường.





Trong số đó, có không ít người trong giới kinh doanh, chính trị, giải trí, nhìn thoáng qua đều là váy áo đủ màu sắc.





Cô vẫn nhớ rõ một lần phô trương như vậy là trong đám cưới của cô, dường như mọi chuyện mới như ngày hôm qua.





Cô chạm vào ngón tay áp út của mình, đáng lẽ chiếc nhẫn phải được đeo trên đó.





Nếu bà giúp việc không xuất hiện, cô và Tư Lệ Đình đã trao nhẫn từ lâu, hoàn thành tất cả các quy trình.





Cố Cẩm đã thấy nhiều gương mặt quen thuộc ở bắt cứ nơi nào mà cô có thể nhìn thấy.





Không biết lát nữa gặp lại những người quen cũ ấy thì bọn họ sẽ phản ứng thế nào nhỉ?





Cố Cẩm hít thở sâu, điều chỉnh nhịp thở, bước vào một cách duyên dáng.





Nếu cô đã đến, thì có lẽ chú ba cũng đã đến, còn những người khác thì sao?





Cố Cẩm quét mắt nhìn những người trong hội trường mà không để lại dấu vết, tự hỏi liệu anh có đến sớm không.





Cố Cẩm chưa nhìn thấy Tư Lệ Đình, nhưng cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Tô Mộng.





Tô Mộng đã thay đổi một chút so với trước kia cô gặp cô ta, cách ăn mặc của cô ta cũng trưởng thành hơn.





Lúc cô rời đi cô ta đã mang thai, vì vậy có lẽ đứa bé cũng được một tuổi rồi.





Tuy nhiên, trên tư liệu đã viết rất rõ ràng, cô ta gả vào nhà họ Đường bằng cách mang thai giả, Đường Minh khó chịu muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà.





Dù sao lúc đó hai người còn chưa đăng ký kết hôn, Tô Mộng lấy cái chết ra doạ, không chịu rời đi.





Đường Minh quan tâm đến danh tiếng của nhà họ Đường, lúc đó Đường Nhược càng ép sát, trong tình cảnh đó Đường Minh không thể làm gì để loại bỏ nút thắt đó, nên phải để Tô Mộng lại trước.





Bề ngoài Tô Mộng là vợ của Đường Minh, hạnh phúc hay không chỉ mình cô ta mới biết.





Cô ta không đi cùng Đường Minh, mà đến cùng nhà họ Tô.





Mặc dù trong lòng Có Cẩm cũng có thắc mắc, vì hồi đó mẹ cô gọi điện cho ông ngoại để ông đi đón người, cuối cùng thì làm cách nào mà cô lại đến nhà họ Tô?





Nhưng cô sẽ không quên bây giờ cô là Cố Cẩm, nếu cô hỏi năm đó đã xảy ra chuyện gì, thì chẳng phải cô đã để lộ danh tính của mình sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK