Trả lời bà ta là tiếng đóng cửa “bang”, làm mẹ Tô giật nảy mình, “Con nhóc đáng chết này, tính khí lớn rồi.”
Vừa bước vào đã thấy sắc mặt lo lắng của hai nhân viên trang điểm và stylist, “Cô Tô, cô đi đâu vậy? Không ai nghe máy, cũng không thầy bóng dáng đâu.”
“Xin lỗi, tôi đi chạy bộ buổi sáng, bây giờ còn kịp chứ?”
“Chúng ta làm nhanh một chút thì vẫn kịp.”
“Tôi đi tắm trước.” Tô Cảm Khê cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi của Tư Lệ Đình, cô nhanh chóng gọi cho Tư Lệ Đình.
“Tô Tô, sao em lại không ở nhà họ Tô? Em đã đi đâu thế?”
Giọng nói lo lắng của Tư Lệ Đình truyền đến.
“Chú ba, buổi sáng em chỉ đi chạy bộ thôi, đừng lo lắng, em đều ổn cả, bây giờ em đã về rồi.”
“Về là tốt rồi.” Tư Lệ Đình thở phào nhẹ nhõm.
Tô Cảm Khê cúp điện thoại, cô không định nói với Tư Lệ Đình về chuyện tối hôm qua, nói với anh chỉ là khiến anh lo lắng thêm.
Hôm nay là ngày vui lớn của họ, cô không muốn bắt cứ ai hay bắt cứ điều gì làm phiền mình và Tư Lệ Đình.
Cô vội vàng tắm, nhanh chóng đắp mặt nạ, sắc mặt cô đã khôi phục lại như trước.
Khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy, để nhà tạo mẫu chải đầu, làm tóc cho cô, trong khi người còn lại đang bận trang điểm cho cô.
Sau khi cả hai bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ, lúc Tô Cẩm Khê mở mắt ra lần nữa, cô sững sờ khi nhìn thấy mình trong gương.
Cô được ca ngợi là hoa khôi của trường không phải hư danh, nhưng cô hiếm khi ăn mặc như thế này, Tô Cẩm Khê nhịn không được cũng phải tán thưởng.
“Cô Tô đẹp quá. Tôi đã trang điểm cho rất nhiều người nồi tiếng, không ai trong số họ có thể có tư sắc giống cô Tô.”
“Đúng vậy, vốn làn da của cô Tô rất tốt, trắng nõn và thanh tú, cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tư tổng lại thích cô như vậy.
Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ bị cô Tô mê hoặc, cô Tô, cô không có khuyết điểm nào sao?”
Từ ngoại hình đến khí chất, Tô Cảm Khê đều hoàn hảo, thân hình và khuôn mặt đều thuần khiết và tự nhiên.
Hai người đã quen nhìn người đẹp cũng phải sửng sốt, trời sinh có thể đẹp hoàn hảo như thế này cũng là kỳ tích.
“Nào có tốt như các cô nói đâu.” Tô Cẩm Khê quên mắt chuyện không vui đêm qua, chìm đắm trong niềm vui được gả cho Tư Lệ Đình.
“Cô Tô, để tôi phủ khăn cưới cho cô.” Hai người đội một chiếc khăn che mặt màu trắng đặc biệt lên đầu Tô Cẩm Khê, mọi thứ đã xong xuôi, chỉ chờ Tư Lệ Đình đến.
Kim giờ chỉ đến chín giờ, Tô Mộng vươn vai thức dậy.
Lúc này là lúc Tư Lệ Đình đến đón Tô Cẩm Khê, vừa nghĩ đến Tô Cảm Khê bị bán đến một nơi mãi mãi không thẻ siêu sinh, tâm trạng cô ta vui mừng không thể giải thích được.
Cô ta đặc biệt đi ra muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tư Lệ Đình, không phải anh ta túm người khác rất giỏi à?
Trong ngày cưới không có cô dâu xem xem anh ta sẽ làm thế nào.
Nhìn thấy Tô Mộng mặc pyjama, sắc mặt mẹ Tô nôn nóng.
“Mộng nhi, chị của con sắp kết hôn rồi, con xem sao vẫn mặc đồ ngủ, còn không đi trang điểm đi.” Mẹ Tô lập tức khiển trách.
Tô Mộng ngáp dài, nói với thái độ thờ ơ: “Mẹ, Tô Cẩm Khê không thể kết hôn.”
“Con nói bậy bạ cái gì đấy, tại sao cô ta không thể kết hôn?”
Tô Mộng nở nụ cười thần bí, cô ta không thể nói với mẹ Tô rằng cô ta đã bán Tô Cẩm Khê nhỉ?
Đúng lúc này, một dòng xe sang dừng ở bên ngoài biệt thự, người quay phim đi đầu đã ghi lại mọi thứ.
Trên tay Tư Lệ Đình cầm một bó hoa, mặc dù anh và Tô Cẩm Khê đã đăng ký kết hôn, nhưng lúc này anh không thể kìm được sự phấn khích của mình.
Hôm nay Tô Tô của anh cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thuộc về anh.
Trên mặt Tư Lệ Đình nở nụ cười khéo léo, anh đã buông bỏ sự lạnh lùng thường ngày của mình.
Chỉ cần nhìn kỹ, là có thể cảm nhận được nụ cười của anh vẫn có chút căng thẳng.
Tô Mộng cười rạng rỡ, chương trình hay sắp bắt đầu.
Khi cánh cửa phòng cưới mở ra, nhiếp ảnh gia bước vào phòng đầu tiên.
Tư Lệ Đình theo sát, Tô Mộng nhìn ra cửa, muốn nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt thất vọng của Tư Lệ Đình.
Ai biết được cái nhìn này, cô ta phát hiện Tô Cẩm Khê khéo léo mặc váy cưới màu trắng ngồi ở trên giường, giống như một đóa quỳnh nở rộ.