Một câu nói cô và cô ấy không giống nhau kia đã khiến trái tim Hoa Tỉnh đau đớn, giống như cô ta là thứ đồ vật bản thỉu nào đó, bị người ta khinh bỉ.
“Đường Minh, rốt cuộc Tô Cẩm Khê mang đến cho anh điều gì tốt đẹp, rõ ràng cô ta là người có lỗi với anh, vậy mà anh còn muốn bảo vệ cho cô ta?”
*Cô ấy không làm bát cứ điều gì có lỗi với tôi cả, trong câu chuyện giữa chúng tôi chỉ có tôi có lỗi với cô ấy, cho dù Tô Cẩm Khê có phải là vợ của tôi hay không, chỉ cần cô ấy còn ở Đường gia một ngày tôi sẽ bảo vệ cô ấy!
Nếu như cô muốn động tới cô ấy cũng phải suy nghĩ thật kỹ, tôi cũng không phải là em trai họ Đường, có thể bao dung mấy người, cho dù có là Đường Nhược, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không dung túng cho các người vô điều kiện, cho nên tốt nhất cô không nên làm một số chuyện từ tìm tới cái chết.”
Tô Cẩm Khê nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, Đường Minh tốt hay xâus, tới giờ phút này rốt cuộc thì cô ta cũng có đáp án.
Hoa Tình không đạt được mục đích tốt đẹp gì, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
“Đường tổng, dù sao thì cũng cảm ơn anh.” Tô Cẩm Khê nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
“Cẩm Khê, anh chỉ ân hận rằng trước kia không biết đặc biệt quý trọng em, bây giờ mọi chuyện đã rồi cũng chẳng còn cách nào thay đổi nữa, anh thật lòng hy vọng em có thể hạnh phúc.”
Hóa ra buông bỏ cũng chẳng phải một chuyện tôi tệ gì, tác thành cho người khác so với hủy hoại vẫn là tốt hơn.
Đường Minh khẽ xoa đầu Tô Cảm Khê: “Sau này, cứ gọi anh là anh trai đi, anh thật sự không chịu nổi mỗi lần em gọi anh một tiếng Đường tổng.”
Tô Cẩm Khê nhìn thẳng vào ánh mắt ôn nhu của anh ta gật đầu một cái, “Được, anh Minh.”
Mẹ đường đứng một bên thấy hai người như vậy, rõ ràng bà ta cảm thấy con trai mình đối với Tô Cẩm Khê đã có tình cảm, nhưng tại sao còn muốn buông tay?
“Tô Tô.” Tư Lệ Đình xuất hiện mang theo giọng nói lạnh như băng vang lên, Đường Minh thu tay về, Tô Cẳm Khê bước về phía anh.
Đường Minh bất đắc dĩ nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong đôi mắt có vài phần mắt mát.
“Minh Minh, mẹ cảm thấy con đã thật lòng thích con bé đó, nếu không thì con sẽ không ôm hết mọi chuyện về mình, đã như vậy, sao con còn muốn ly hôn với nó.”
“Mẹ à, con bây giờ mới hiểu được, trước kia mẹ nói rất đúng, là con không quý trọng Cảm Khê, mới khiến cô ấy xa cách mình.”
“Bây giờ đuổi theo nói những lời này chắc là vẫn còn kịp.”
“Không, đã không còn kịp từ lâu rồi…” Đường Minh lẫm bẩm nói.
“Tối nay con sẽ không về ngủ, căn phòng đầu tiên bên phải trên lầu hai là phòng của mẹ.”
“Con phải đi đón Tiểu Vũ, lát nữa con sẽ dặn tài xế của nhà họ Đường đưa mẹ về.”
“Vậy con nhớ phải tới bệnh viện kiểm tra một chút.”
Từng kỉ niệm trong quá ở đây từng thứ từng thứ hiện lên trước mắt, là anh ta hết lần này đến lần khác đẩy Tô Cảm Khê tới vòng tay Tư Lệ Đình. Cho nên ngày hôm nay anh ta còn lý do gì để giữ cô lại?
Tô Cẩm Khê thấy sắc mặt thúi thúi của anh, “Chú ba à, anh ta vừa mới giúp em giải vây mà.”
“Anh không thích người khác chạm vào em.” Tư Lệ Đình kéo cô lên lầu.
Tô Cẩm Khê có chút bát đắc dĩ, “Vậy sau này em sẽ chú ý, chú và ông đã nói chuyện gì thế?”
“Chỉ là máy lời vô ích thôi.” Ánh mắt Tư Lệnh Đình mang theo một tia lạnh giá, giữa hàng lông mày có ẩn dấu chút âm lãnh khó phát hiện.
Giọng nói già nua của ông cụ hiện lên trong tâm trí anh: “Con yêu đương với bất cứ ai khác đều được, duy chỉ có Tô Cẩm Khê là không được!”
Về đến phòng, suy nghĩ đầu tiên của Tô Cẩm Khê là đã vào nhằm phòng rồi, vừa xảy ra xích mích với Tư Lệ Đình.
Căn phòng vẫn là phong cách trang trí lạnh như băng, “Chú ba, chú ba, trước kia sao chú lại thích cách sắp xếp lạnh như băng thế này chứ? Khắp nơi đều một màu đen, một chút ánh sáng mặt trời cũng không có.”
Tư Lệ Đình ôm lấy cô ngồi lên giường, “Em đã tới rồi, em chính là ánh mặt trời của anh.”
Tô Cẩm Khê vuốt ve gò má anh, “Ông đã nói gì không tốt sao? Sắc mặt anh rất khó coi.”
“Không có gì, từ trước tới nay ông ấy nói rất nhiều, không cần để ý tới ông ấy.”
*Thật sự không có việc gì sao? Nhưng mà em cảm thấy ông đã nói điều gì đó rất nghiêm trọng thì phải, chú ba biểu cảm của anh vô cùng ngưng trọng, chẳng giống với dáng vẻ như không có chuyện gì.”
Tư Lệ đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, bản thân anh hiểu nhất là cách quản lý cảm xúc, nhưng bây giờ đây trước mắt cô tất cả mọi thứ đều không thể che giấu 2 “Tô Tô, em sẽ rời xa anh sao?” Tư Lệ Đình khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô hỏi.
Tô Cảm Khê suy nghĩ, chắc là trong quá khứ Tư Lệ Định đã từng bị người ta phản bội, cho nên bây giờ rất thiếu cảm giác an toàn.
Cô lắc đầu một cái, “Không đâu, trừ khi là chú ba không cần em nữa.”
“Anh vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi Tô Tô.” Tư Lệ Đình ôm chặt lầy Tô Cảm Khê.
Ông cụ cũng chư tùng dùng giọng điều như thế nói với anh, đối với chuyện của anh và Tô Cẩm Khê ông nói rất kiên quyết.
*Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ vì chuyện của cô ấy và Đường Minh? Ông cũng biết, Đường Minh lấy cô áy chỉ để làm một tắm đỡ đạn thôi.
Về phần tin tức tìm người đè xuống là được rồi, không lâu sau mọi người sẽ quên mát chuyên này.” Tư Lệ đình lạnh lùng trả lời.
“Đình nhỉ, dù thế nào đi chăng nữa thì con với Tô Cẩm Khê cũng không thể cùng một chỗ, ta tuyệt đối không đồng ý”
“Ông, tôi cũng không cần ông tác thành, kể từ mấy năm về trước tôi với nhà họ Đường đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
“Đình nhi, con phải nghe ta khuyên một câu, con với bất kỳ ai yêu đường đều tốt, nhưng không thẻ là cô ta.”
“Đường minh có thể, sao tôi lại không thể? Bất kể có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ cùng cô ấy lĩnh chứng đăng ký kết hôn, sau đó cô ấy chính là vợ tôi, điều đó ai cũng không thể thay đổi!”
“Đình nhi, hãy nghe ta nói…”
“Không còn gì để nói cả.” Tư Lệ Đình quả quyết rời đi.
Tư Lệ Đình gắt gao ôm Tô Cẩm Khê, anh không biết tại sao ông lại nói như vậy, ông nói hai người bọn họ không thể yêu đương, nhưng lại không nói tại sao.
Cho dù anh có hỏi thế nào đi chăng nữa ông cũng chẳng nói tới một nguyên nhân, cảm giác như vậy khiến anh thầy vô cùng khó chịu.
Tô cẩm khê không biết rốt cuộc ông cụ đã nói gì, cô chỉ cảm thấy trên người Tư Lệ Đình mang rất nhiều hơi thở trầm muộn.
“Chú ba, chúng ta không cần phải nói mọi chuyện đều tốt, Tô Tô là chú ba, cho nên chú không cần sợ em sẽ rời đi, bởi vì ngoài chú ba ra, chưa có ai đối xử tốt với em như: vậy.”
Hai người sưởi ấm cho nhau, từ trước tới giờ Tô Cảm Khê chưa từng cảm nhận được cảm giác ấm áp như trên người Tư Lệ Đình.
“Sau này nếu như có xảy ra bắt cứ chuyện gì, Tô Tô nhất định không được buông tay.”
Trong lòng Tư Lệ Đình thoáng có chút bắt an, rốt cuộc điều ông cụ muốn nói nhưng lại thôi là gì?
“Vâng Rồi hai người ôm nhau ngủ, Tô Cẩm Khê biết khi còn bé Tư Lệ Đình phải chịu nhiều tổn thương, sau này lại bị Hoa Tỉnh phản bội.
Bên ngoài trông anh có vẻ như rất kiên cường, nhưng thật ra tận sâu trong đáy lòng lại vô cùng yếu đuối.
Khác với cự hài hòa của Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình, Hoa Tình bị Đường Nhược kéo về phòng.
Một tay ném Hoa Tình lên giường, bàn tay hung hăng bấm cằm cô ta, chỗ bị anh ta bám lên đã có vệt đỏ.
“Sao nào, bây giờ vẫn còn tơ tưởng tới bạn trai cũ.” Sắc mặt Đường Nhược âm hiểm, mang theo vẻ hung ác không phù hợp với dáng vẻ bên ngoài của anh.
Hoa Tình gượng gạo cười một tiếng: “Sao lại vậy được, anh ta là mối tình đầu của tôi, bây giờ lại tìm được bạn gái mới, tôi chỉ là trong lòng có chút khó chịu, trên đời này bất kể ai chăng nữa chẳng phải đều có những cảm xúc như: Vậy sao.”
Đường Nhược chính là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, trong lòng Hoa Tình xác định rất sợ anh ta.
Nghe thầy cô ta nói vậy, Đường Nhược cười lạnh một tiếng, “Mối tình đầu? A, Hoa Tình, năm đó cô lừa gạt Tư Lệ Đình giỏi như thế, đừng tưởng tôi không biết nội tình bên trong.
Từ lúc học sơ trung khi cô vì tiền mà lên giường với người ta, cũng vào năm đó Tư Lệ Đình đã bị vẻ bề ngoài của cô lừa gạt, còn không chịu được chạm vào cô.”
Hoa Tình mím môi, Đường Nhược đúng là không phải người tốt đẹp gì cô ta vẫn luôn hiểu rõ, mấy năm gần đây phụ nữ bên cạnh nhắn nhiều vô số.
Nói mình là bà chủ nhà họ Đường, thực ra cô ta rất rõ, mĩnh cũng chỉ là một người bạn giường của Đường nhược mà thôi.
Anh ta chưa từng yêu mình, lúc trước không, sau này vẫn vậy.
Chính mình đòi hỏi anh ta bảo vệ hộ tống, đòi anh ta một chiếc ô bảo vệ, cho nên vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt.
“Nhược rõ ràng là anh không yêu tôi, nhưng sao lại muốn lấy tôi!
Năm đó anh cũng biết rõ lần đó tôi với anh cũng không phải lần đầu tiên, tôi cũng không tin khi ấy anh là vì trách nhiệm mới lấy tôi.”
Ngón tay của Đường Nhược lướt qua gò má Hoa Tinh, trầm giọng nói: “Cô muốn biết tại sao tôi lại lấy cô, đương nhiên chẳng phải vì thích.
Lấy cô chẳng qua vì tôi cần một bà chủ, đương nhiên quan trọng hơn là tôi muốn xem vẻ mặt của Tư Lệ Đình.
Cô nên hiểu rõ, con người tôi từ trước đến nay không thích đi tranh gì đó, tôi ha… lại thích cướp hơn.”
Gương mặt anh ta lóe lên vẻ điên cuồng, Hoa Tinh nghĩ tới những hành động và phong cách ngày thường của anh ta, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với Tư Lệ Đình.
“Từ bé tôi đã có sở thích cướp đồ của người khác, tôi thích nhát là được chứng kiến vẻ khó chịu trên mặt họ Cảm những thứ người khác thích cướp được trong tay mình, đây không phải chuyện rất thú vị sao?”
Hoa Tinh biết rõ nguyên nhân là như vậy, nhưng nghe được từ chính miệng anh ta nói ra vẫn có chút đau lòng.
lực đạo trên cằm bỗng nhiên tăng thêm, cô ta bị đau nhíu mày một cái, Đường Nhược gắn từng chữ bên tai cô a nói: “Cho nên, cô nghe kỹ cho tôi, cho dù tôi có không thích cô, nhưng cô đã là bà chủ nhà họ Đường, nếu như cô dám gây nên bất cứ điều gì có lỗi với tôi, cô sẽ biết tôi xử cô thế nào.”
Hoa Tinh đau tới mức ngu quan trên mặt đều cau lại, người này từ trước đến nay chưa từng biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.
*Tôi biết rồi.”
“Cô biết là tốt, trước kia tôi bắc thang cho cô đi lên thế nào, tôi sẽ cho cô ngã xuống như thế.
Cô bây giờ là ảnh hậu cao cao tại thượng, đi tới đâu cũng là tiêu điểm được quần chúng quan tâm, nếu có một ngày những thứ vinh quang này bị tước đoạt đi…”
“Tôi sẽ chết.” Nhưng hào quang này đã trở thành thói quen của Hoa Tinh, cô ta tuyệt đối không thể mắt đi chúng.
*Cô biết là tốt rồi tôi có thể cho cô được vạn người quan tâm, cũng có thể khiến cô hai bàn tay trắng.”
Đường Nhược lúc này mới buông lỏng ngón tay, anh ta lười biếng đi về phía giường nằm xuống, ngoắc ngoắc ngón tay với Hoa Tình, “Qua đây, lấy lòng tôi.”
Anh ta chưa bao giờ quan tâm tới cảm xúc của phụ nữ, cuồng vọng, ích kỉ, kiêu ngạo đều là những tính từ miêu tả anh ta.
Mấy chuyện như vậy dù sao cũng không phải lần đầu, Hoa Tình cũng quen rồi, cô ta cởi giày chuẩn bị lên giường.
Đường Nhược khinh miệt nhìn cô ta: “Làm giống một con chó bò đến.”
Ở trên giường anh ta có rất nhiều yêu cầu đặc biệt, anh a chỉ thích phục từng Hoa Tình không dám không vâng lời.
Cô ta chỉ có thể bò lên giường, bò từng bước một về phía anh ta, nhưng mà có vậy anh ta vẫn chưa hài lòng.
“Đăm chiêu ủ dột cái gì, cười lên.”
Cô ta gắng gượng vui cười, đừng lại bên cạnh anh ta, ngón tay thuần thục cởi thắt lưng da của anh ta. Đường Nhược lạnh lùng nhìn tất cả, mặc dù kỹ thuật của Hoa Tình rất tốt, nhưng nhìn kỹ trong mắt của anh ta căn bản cũng chẳng có sắc dục.