Tư Lệ Đình đưa chìa khóa cho Chu Lê: “Đưa tôi… đi bệnh viện.”
Cơn đau dạ dày lần này thật sự rất mãnh liệt, mãnh liệt hơn bắt cứ lần đau dạ dày nào trước đây, người trước giờ luôn chịu đựng những cơn đau như Tư Lệ Đình cũng chịu không nỗi.
“Được, tổng giám đốc Tư, anh chịu đau một chút, tôi lập tức đưa anh đi bệnh viện.”
Chu Lê muốn dìu Tư Lệ Đình lên xe, nhưng vừa đụng vào cái, Tư Lệ Đình đã lập tức nhíu chặt mày: “Đừng đụng vào tôi.
Cánh tay đưa ra của Chu Lê cứng ngắt giữa không trung, khuôn mặt cô ta ngập tràn sự ngượng ngùng, cô ta xáu hỏ giải thích: “Cái đó… Tôi chỉ muón dìu anh lên xe thôi.”
“Không cần, mở cửa xe ra đi.” Tư Lệ Đình hoàn toàn không còn sức lực để mở cửa xe.
“Được, cậu Tư.” Chu Lê dành phải làm theo lời nói của anh mở cửa xe ra, Tư Lệ Đình nhịn đau, lảo đảo từng bước trèo lên xe.
Lúc bình thường lên xe chỉ cần bước một cái, vốn là chuyện chỉ cần làm trong vòng một giây đã xong, nhưng hôm nay bởi vì tình trạng sức khỏe mà Tư Lệ Đình đã phải mắt một khoảng thời gian mới ngồi lên được ghế sau.
Anh nói địa chỉ của một bệnh viện tư cho Chu Lê, Chu Lê nhanh chóng khởi động xe rời khỏi.
Trên đường cô ta chốc chốc lại nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sau, anh đang nhắm mắt dựa vào ghế da, bởi vì cơn đau mà từ nãy đến giờ anh luôn nhíu chặt mày.
“Cậu Tư, anh nắm chắc, một chút nữa sẽ đến nay.”
Ừ.” Giọng của Tư Lệ Đình cũng không có tí sức lực nào.
Chiếc xe dừng trước cổng của một bệnh viện tư xa hoa, trước cổng đã có người đứng chờ sẵn.
Một người đàn ông đeo kính nho nhã bước đến đón hai người rồi đến dìu Tư Lệ Đình xuống xe.
“Có phải mỗi lần đến lúc sắp chết cậu mới nhớ đến tôi không? Tôi đã bảo cậu ngoan ngoãn ăn cơm, cậu có chịu nghe không?”
Người đàn ông nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng khi nói chuyện lại không hề kiêng nể, Chu Lê vốn cho rằng tính cách của anh ta cũng nho nhã như vẻ ngoài, nhưng rõ ràng không phải như vậy.
Tư Lệ Đình mâp máy môi: “Muôn tôi chêt nhanh thì cậu cứ: tiếp tục nói mấy lời nhảm nhí đó đi.”
“Hừ, điều trị đặc biệt buổi tối muộn, tiền điều trị phải tăng gấp hai lần.”
“Mười lần cũng được.” Tư Lệ Đình ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mỗi lần hít thở đều động đến vết thương đang đau.
Vân Nhị cần bình thuốc và nước đi đến, trước tiên là cho anh uống hai viên thuốc màu trắng, sau đó là dìu anh vào trong bệnh viện.
Chu Lê đậu xe xong, túm lấy vai của Vân Nhị: “Bác sĩ, cậu Tư anh ấy bị làm sao vậy?”
Lúc nhìn Chu Lê cậu ta nở nụ cười ấm áp: “Yên tâm, cậu ta là tên chuyên phát bệnh, giao cho tôi thì sẽ không có chuyện gì, cô cứ về đi.”
Chu Lê không hề có ý muốn rời đi, cô ta bước về phía Tư Lệ Đình: “Bên cạnh cậu Tư không có ai, tốt hơn hết là tôi nên ở lại bên cạnh chăm sóc anh ấy.”
Tư Lệ Đình nhớ đến khuôn mặt giận dữ của Cố Cẩm lúc trước, anh không hề muốn có bắt cứ sự dây dưa nào với Chu Lê.
“Cô Lê, cảm ơn cô hôm nay đã đưa tôi đến bệnh viện kịp thời, để bày tỏ thành ý của mình, tôi có thể đồng ý với cô một điều kiện.”
Hai mắt Chu Lê sáng bừng, thật không ngờ bản thân cô ta còn có được vận may tôt đên như vậy, cô ta vội vàng nói: “Cậu Tư, tôi có thể hẹn hò với anh không?”
“Không được, điều kiện này chỉ giới hạn về mặt tiền bạc thôi, cô là một diễn viên, tôi cũng có thể cho cô một vai diễn mà cô muốn, ngoài việc này ra những điều kiện khác đều không thẻ.”
Tư Lệ Đình nói rất rõ ràng, tỏ ra thái độ ngoài tiền ra thì anh không muốn có bắt cứ sự dây dưa nào với cô.
Sắc mặt Chu Lê trở nên u ám: “Vậy… được thôi, đợi tôi nghĩ kỹ rồi sẽ nói với anh có được không?”
“Cô cứ liên lạc trực tiếp với trợ lý của tôi là được rồi.” Tư Lệ Đình lầy lại chìa khóa, cùng với Vân Nhị đi vào bệnh viện.
Gió đêm thổi lên mái tóc dài của Chu Lê, ánh mắt của cô nhìn chăm chăm vào Tư Lệ Đình với đang rời đi với bộ dạng nhếch nhác.
Trong miệng lẫm bẩm: “Cậu Tư, mọi người đều nói anh là công tử trăng hoa bên cạnh có không biết bao nhiêu cô gái, nhưng vì sao tôi lại cảm thấy anh là một cục nước đá lạnh lẽo, không có ai có thể làm tan chảy anh.
Tư Lệ Đình luôn giữ khoảng cách với cô ta, ngay cả quần áo của anh cô ta cũng không có cách nào chạm vào được.
Đang lúc trời đi, cô ta lại nhìn thấy một tia sáng lóe lên trên đất, cô ta ngồi xỗm xuống nhặt lấy món đồ đang phát sáng đó.
Nhìn món đồ mà mình đã nhặt lên hai mắt cô ta bừng sáng, đây không phải là chiếc nhẫn mà trước đây Tư Lệ Đình đã mua lại với giá cao ngắt trời sao?
Chu Lê nhìn theo bóng dáng đã đi khuất ở cổng bệnh viện, cô ta biết rõ mình nên gọi Tư Lệ Đình lại trả lại chiếc nhẫn cho anh.
Nhưng trong lòng cô lại không muốn trả lại chiếc nhẫn, không phải vì giá trị đắt đỏ của chiếc nhẫn, mà bởi vì nó rất có ý nghĩa.
Tình yêu mãi mãi, ngụ ý biết bao, tất cả mọi người đều biết chiếc nhẫn này là do Tư Lệ Đình mua lại, nếu như: chiếc nhẫn này nằm ở chỗ của cô ta, há chẳng phải có thể nói là anh tặng cho ta sao?