Ông chủ đẩy cửa vào đã nhìn thấy Tư Lệ Đình đứng ở bên cửa sổ, sợi tóc màu vàng óng ánh nhẹ bay dưới ánh mặt trời.
“Tiểu Đình, con đang làm gì đấy?” Nếu không phải giờ phút này thân trên của nó trần trụi, thân dưới chỉ mặc mỗi cái quần đùi thì chắc sẽ là một hình tượng rất đẹp.
“Ai bảo cha đến phòng con?” Anh lạnh lùng nói.
“Đã rất lâu con không có quay về thăm cha rồi.” Ông chủ ở trên thương trường quát tháo mạnh mẽ giờ phút này lại ở trước mặt Tư Lệ Đình ôn hòa như thế, nói ra chỉ sợ không có ai thèm tin .
“Con lập tức sẽ đi ngay.”
“Tiểu Đình, ít ra ăn bữa sáng xong rồi hãy rời đi, hôm qua lúc Đường Minh kết hôn con đã không đến rồi, một lát nữa còn gặp cháu dâu con nữa.”
Nghĩ đến người có khuôn mặt nhỏ mê người kia, khóe môi Tư Lệ Đình lạnh nhạt vẽ ra một nụ cười. Nếu như là gặp vật nhỏ, vậy thì được.
“Cha lập tức sai người chuẩn bị thích ăn mà con thích đây.” Ông chủ vui vẻ rời đi. Ông luôn cảm thấy có lỗi với đứa con này, ước gì có thể đưa hết tất cả của mình cho nó.
Ông chủ rời đi, Tư Lệ Đình mới nhìn ra phía bên ngoài bệ cửa sổ. Bóng dáng Tô Cẩm Khê vừa mới còn đứng ở chỗ này đâu còn thấy bóng dáng nữa?
Nhìn kỹ một chút, cô ta thế mà nhân cơ hội nhảy xuống phòng ở dưới tầng hai, trốn? Có tác dụng gì?
Tô Cẩm Khê đi chân trần giẫm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, trái tim còn đang nhảy loạn thình thịch, cuối cùng cũng trốn được một kiếp.
Nhanh chóng từ trong ngăn tủ ra một bộ quần áo, cô đi vào phòng tắm, nằm ở trong bồn tắm, lúc này dây thần kinh căng cứng mới được nới lỏng.
Sau khi cô trấn tĩnh lại mới cảm giác được cả người mình đều nhanh muốn rụng thành từng mảnh, khắp nơi trên người đều là dấu vết do người đàn ông kia lưu lại, anh ta không phải là chó chứ?
Từ tối hôm qua đến sáng nay, cô cảm thấy mình giống như là vừa diễn qua một bộ phim thần tượng, hơn nữa còn là loại kịch bản siêu cấp cẩu huyết chiếu lúc tám giờ tối.
Cô chỉ yên lặng hi vọng trừ chuyện kia ra, mình sẽ không phải dính líu bất kỳ điều gì đến anh ta nữa. Lại không hề biết đây mới là bắt đầu cho ác mộng của cô.
Sau khi tắm rửa xong, cô ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy sắc mặt có hơi tái nhợt cho nên dùng phấn trang điểm che đi, như vậy sẽ không bị người ta phát hiện.
Có người gõ cửa một tiếng, tim của cô thắt lại. Lúc này đây, cô dù là nghe được một tiếng gió thổi, cỏ lay, trái tim đều sẽ không hiểu được mà đập loạn, “Ai?”
“Là tôi.” Trả lời cô chính là một giọng nói ấm áp, là Đường Minh.
“Mời vào.”
Vợ chồng vừa mới kết hôn nhưng đã có giọng điệu như thế này cũng quá mức kỳ lạ. Trên người Đường Minh vẫn còn mặc bộ đồ cho chú rể của tối hôm qua, chỉ có điều nơi cổ áo trắng tinh ở bên trong thình lình có một dấu son môi đỏ tươi.
“Chờ tôi tắm rửa thay quần áo thì cùng nhau xuống dưới nhà ăn sáng. Về chuyện tối ngày hôm qua, chắc là cô phải biết nói thế nào rồi chứ?” Đường Minh đẩy kính mặt bạc ở trên sống mũi to.
Tuy là giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại lộ ra một tia uy hiếp.
“Tôi biết.”
Tô Cẩm Khê không cần suy nghĩ đều biết tối hôm qua anh ta ở cùng một chỗ với ai. Ngày đầu tiên gặp mặt, anh ta đã nói với cô: “Tôi có người mình thích rồi, cưới cô chỉ là vì ngăn chặn miệng của người nhà tôi mà thôi.”
“Tôi biết nhà họ Tô gần đây xoay sở vốn khó khăn, sính lễ hai triệu tệ, nếu như cô có thể chấp nhận, chúng ta kết hôn ngay, tạm thời vì mặt cha và mẹ mình, Tô Cẩm Khê không có lý do để từ chối.
“Ba triệu, tôi đồng ý yêu cầu kia.”
“Được, ba triệu.”
“Thành giao, sau này, tôi sẽ không để ý chuyện riêng của anh, ở bên ngoài tôi sẽ làm tốt vai trò Đường phu nhân, nhưng anh không được đùng vào tôi.”
“Rất hợp ý tôi.”
Cuộc hôn nhân này vốn chính là một cuộc giao dịch, anh ta không yêu cô, cô cũng không yêu anh ta, nhưng Tô Cẩm Khê không nghĩ rằng sẽ dính líu quan hệ đến chú Ba của anh ta.
Đến khi Đường Minh đi ra, Tô Cẩm Khê vẫn là bộ mặt ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có, không có gì, chúng ta đi xuống thôi.” Tô Cẩm Khê trốn tránh bỏ đi.