So với khi trở về nước cô nhìn thây người đàn ông trà trộn trong đồng son phán thì hoàn toàn khác nhau.
Hai chân Tư Lệ Đình vắt chéo, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt xanh lam ánh lên tia lạnh lẽo.
Mặc dù Cố Cẩm đã giỏi hơn trước rất nhiều, nhưng trước mặt anh cô sẽ mãi là cô gái được Tư Lệ Đình nâng trong tay.
“Chú ba…” Cố Cẩm rụt rè gọi.
Ánh mắt Tư Lệ Đình quét về phía khuôn mặt của cô: “Nam Cung Mặc.” Ba chữ này gần như bị ép ra khỏi kẽ răng.
Cố Cảm nhanh chóng leo lên xe, kéo tay áo anh xin tha: “Chú ba, em chỉ đùa thôi, trời đất chứng giám em và Nam Cung Mặc không có quan hệ gì.”
“Thật saoooooo?” Từ sao này bị Tư Lệ Đình kéo dài ra, Cô Cẩm khóc không ra nước mắt, biết thế cô không trêu đùa trước.
“Ai bảo chú ba nói tìm người mẫu dịu dàng trước, em mới…”
“Cố Cẩm, xem ra là anh quá cưng chiều em.” Tư Lệ Đình kéo cô vào lòng mình: “Bây giờ còn dám đôi co với anh?
Hử?”
Lúc này, Tư Lệ Đình rất nhớ Tô Cảm Khê quá khứ, mỗi ngày đều giống như một con thỏ nhỏ, rất ngoan ngoãn.
Thây cô nghe lời mình nên muôn bắt nạt cô.
Bây giờ Cố Cẩm giống như một con cáo vươn móng vuốt của nó ra, cô cũng có một lưỡi kiếm sắc bén của riêng mình.
Ít dịu dàng hơn, nhiều thêm một nét hoang dã nhưng không hề chán ghét, ngược lại sẽ kích thích ham muốn chinh phục tận sâu trong trái tim của đàn ông.
“Chú ba, đừng…”
Tư Lệ Đình đưa ngón tay vuốt ve má cô: “Tiểu yêu tinh, em đã quên lúc trước trở về trông như thế nào rồi à2”
“Chú ba, mặc dù tính cách em có chút thay đổi, nhưng những thứ này vẫn là kinh nghiệm trước đây ở cùng anh, không phải anh không biết em không có thói quen ở ngoài…”
“Ai bảo Tô Tô chọc anh giận, vật nhỏ, nếu đã dám trêu chọc anh thì phải trả giá.”
Đang muốn đi vào chủ đề chính, Có Cẩm thấy trong mắt anh có bóng dáng quen thuộc: “Chú ba, Đường Nhược và Hoa Tinh qua đây.”
Tư Lệ Đình cũng dừng lại, trở nên tức giận, vẫn chưa thể tiết lộ thân phận của Có Cẩm.
Nếu hai người họ nhìn thấy anh đang ở cùng với Có Cẩm, tự nhiên họ sẽ biết Có Cẩm chính là Tô Cẩm Khê.
“Tô Tô, em nghĩ bức tranh hiện tại có giống với những gì chúng ta gặp nhau lần đầu tiên trong quá khứ không?”
“Chú ba, đừng làm loạn nữa, làm sao bây giờ? Lỡ bị phát hiện…”
“Tiểu Tô Tô, xin anh.”
“Chú ba, xin anh.”
Tư Lệ Đình hài lòng mỉm cười: “Tin tưởng anh, bà xã.”
Cố Cẩm chưa kịp phản ứng, trong giây tiếp theo, Tư Lệ Đình không những không buông tha mà còn tiếp tục.
Anh cởi áo khoác của mình, đặt nó lên người Cố Cẩm, che mắt khuôn mặt của cô.
Nhìn thấy Đường Nhược và Hoa Tinh càng ngày càng gân, nhịp tim của cô cũng tăng nhanh.
Trước đó gặp Hoa Tinh, cô đã chiến thắng Hoa Tinh một cách áp đảo, thậm chí Hoa Tinh còn đang phân vân không biết cô có phải là Tô Cẩm Khê hay không.
Tình hình hiện tại đang đảo lộn, Hoa Tinh chỉ cần nhìn qua sẽ biết cô là ai.
Những ngón tay nắm thật chặt để lộ sự căng thẳng trong lòng cô.
Đường Nhược và Hoa Tỉnh tình cờ đang làm việc gần đó, bọn họ đến bãi đậu xe để tìm xe của mình.
Từ xa, đã nhìn thấy xe của Tư Lệ Đình, Đường Nhược thích thú nhìn chiếc xe cách đó không xa.
“Đây không phải là xe của Tư Lệ Đình sao, sao lại đậu ở đây?”