“Đúng vậy, mỗi ngày cậu chủ đều rất nhớ cô, nhưng anh ấy lại sợ sẽ làm phiền công việc của cô, không dám làm phiền cô.
Thật ra chúng tôi đã ở nước Mỹ rất lâu, những chỗ gần tập đoàn G cậu chủ không biết đã lui tới bao nhiêu lần.
Anh ấy luôn đứng ở phía xa nhìn cô, xoa dịu nỗi nhớ muốn thấy cô, chỉ là đến tối anh lại càng nhớ cô.
Mỗi lần nhớ cô anh ấy lại mất ngủ, anh ấy lại dùng men rượu làm tê liệt bản thân, chỉ khi uống say rồi mới miễn cưỡng bản thân đi ngủ.
Sáng hôm sau lại muốn bay tiếp một chuyến, tôi khuyên bao nhiêu lần anh ấy cũng không nghe.
Cho dù cơ thể anh ấy có làm bằng sắt thép cũng không thể chịu nỏi, mỗi lần nhìn tháy bệnh của anh ấy tái phát tôi lại đau lòng.
Phu nhân, bây giờ cô trở quay về tôi cũng có thể yên tâm một chút, người mà cậu chủ nghe lời nhất là cô, chỉ cần là lời mà cô nói thì anh ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tình hình sức khỏe gần đây của anh ấy thế nào?”
“Lúc tốt tốt xáu, bệnh dạ dày giống như một quả bom hẹn giờ, buổi tối máy ngày trước bệnh dạ dày của cậu chủ lại tái phát.
Chính là buỏi tối đấu giá từ thiện, anh ấy nằm ở bệnh viện một đêm, ngày hôm sau tôi mới biết tin.
Những chuyện này anh ấy đã dặn không để nói với cô, có lẽ sợ cô lo lắng.”
Tối hôm ấy, Cố Cẩm nhớ đến lúc mình đầy Tư Lệ Đình ra bên ngoài đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh.
Nếu như không phải đau vì bệnh, thì sao anh có thể dễ dàng bị cô đẩy ra ngoài được?
Bây giờ Cố Cẩm đã biết nguyên nhân, anh vậy mà lại một mình âm thầm chịu đựng bao nhiêu chuyện.
Nếu như không phải Lâm Quân nói cho cô biết, thì bản thân cô đã bị anh giấu giếm.
Nghe xong những chuyện này trong lòng Cố Cẩm vô củng nặng nè: “Sau này tình trạng sức khỏe của anh xảy ra bất cứ chuyện gì đều không được giấu tôi, nếu không…”
Cố Cẩm ngước đầu nhìn Lâm Quân, nói ra từng từ từng chữ: “Không cần chú Ba ra tay, tôi sẽ đưa cậu đến sa mạc Sahara quét tuyết, lúc nào quét xong mới được quay về!”
Lâm Quân khóc không ra nước mắt gật đầu lia lịa: “Vâng, phu nhân.”
Sa mạc Sahah thì làm gì có tuyết roi2 Không có tuyết rơi thì làm sao mà quét? Có Cẩm là đang muốn vứt cậu ở sa mạc cả đời.
Lâm Quân làm dấu trước ngực, trong lòng thầm than.
Huhuhu, phu nhân tổng giám đốc còn đáng sợ hơn tổng giám đốc!
Câu phụ nữ như hỗ cái quả nhiên chẳng sai, ngày trước phải hầu hạ cậu chủ Tư Lệ Đình hỉ nộ vô thường, bây giờ lại xuất hiện một phu nhân còn hung ác hơn cả cậu chủ.
Lâm Quân lau nước mặt, mệnh của cậu ta sao mà khổ vậy….
Cô nhẹ nhàng mở cửa văn phòng chủ tịch, cô đã từng làm việc ở đây, đi ra đi vào với Tư Lệ Đình rất nhiều lần.
Chưa lần nào tâm trạng cô nặng nề như vậy, tình yêu của Tư Lệ Đình dành cho cô sâu đậm hơn cô nghĩ.
Cô mở cửa, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc nghiêm túc nhìn tài liệu trên bàn, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen.
Cổ tay áo được vén lên trên khuỷu tay, năm ngón tay thấy khớp rõ ràng cầm bút viết trên giấy.
Đôi con ngươi xanh lam sâu thẳm, lông mày đẹp trai nhíu lại, môi mỏng mím chặt.
Ánh sáng mặt trời chiều lên người anh cũng không thể làm tan đi sự lạnh lùng của anh, ngay cả khi không có ai khí chất của anh vẫn rất mạnh mẽ.
Lúc người đàn ông làm việc trên người toát lên vẻ cao quý và nghiêm túc, giống như thiên thần khiến người khác không dám khinh nhòn.
Cố Cẩm nhìn anh từ xa, cô tự trách mình vì đã kéo anh ra khỏi cửa khi cơ thể anh đang khó chịu nhát.
Cô mang theo hộp thức ăn chậm rãi bước vào, Tư Lệ Đình nghe thấy âm thanh mở cửa cho rằng đó là Lâm Quân.
Anh không ngẳng đầu lên nhìn nói: “Cà phê.”
Khi anh mệt mỏi, anh sẽ uống một tách cà phê để nâng cao tinh thần, đây là thói quen trước kia.
Cố Cẩm đặt hộp thức ăn xuống, bước đến chỗ máy pha cà phê, pha cà phê cho anh, khi cà phê nóng được đưa đến bên cạnh anh, anh cũng không nhìn lên.
Người đàn ông này đặt vị trí công việc quan trọng như vậy sao?
Cô vòng qua phía sau anh, bàn tay trắng nõn đặt lên vai anh, cây bút trên tay Tư Lệ Đình dừng lại, lúc này anh mới nhận ra người trong phòng không phải là Lâm Quân.