Lý Hồng nói nhỏ: "Lan Ngọc, mười đại gia tộc đứng đầu để cho cô phụ trách tiệc rượu Vân Đình, không phải là để cho cô làm loạn.".
"Tiêu chuẩn để tham gia tiệc rượu Vân Đình rất nghiêm ngặt. Không phải ai cũng có thể vào tiệc rượu Vân Đình.".
"Hai người này mới mở một công ty dược phẩm nhỏ, bọn họ không đủ tư cách tiến vào tiệc rượu Vân Đình!".
"Hơn nữa, người này còn ở rể ăn nhờ ở đậu.".
"Cô để một thằng ở rể tới tham gia tiệc. Đây chính là đang xúc phạm các khách quý!".
Ngay sau khi nói ra câu này, mọi người xung quanh đột nhiên ồn ào.
"Cái gì? Người đó ở rể?".
"Ở rể cái gì, chính là một thằng trai bao!".
"Tôi nhớ ra rồi, người phụ nữ đó hình như là Hứa Thanh Mây, người đẹp số một ở thành phố Hải Tân trước đây. Cô ta thật sự là tìm phải một tên bỏ đi mang về nhà cho ở rể".
"Thì ra là bọn họ, gia đình này không phải rất nghèo sao? Tại sao lại có thể đến tiệc rượu Vân Đình?".
"Sau này, việc xét duyệt Tiệc tiệc rượu Vân Đình, đều đã tuỳ ý như vậy rồi sao? Có phải chó mèo hoang nào cũng có thể vào bữa tiệc này rồi không?".
"Tôi nghĩ tương lai chúng ta không cần quá chú ý tới bữa tiệc này nữa. Tiệc rượu Vân Đình không còn quy cách như trước rồi!".
Có rất nhiều lời bàn tán, đều là những lời lẽ đầy khinh miệt và coi thường.
Nét mặt của Tống Lan Ngọc đột nhiên thay đổi, cô ấy có thể thấy rằng lần này Lý Hồng đã cố ý gây chuyện.
"Lý Hồng, ý của anh là?".
Tống Lan Ngọc trầm giọng hỏi. Lý Hồng: "Lan Ngọc, anh cũng là đang làm điều tốt cho em.".
"Mười đại gia tộc tin tưởng em bằng cách giao tiệc rượu Vân Đình cho em.".
"Em phải đứng vững trước sự tin tưởng của mười đại gia tộc, thay vì đưa mấy loại mèo hoang, chó hoang vào tiệc rượu Vân Đình này."
"Nếu làm như vậy, em không thấy mình đang phụ lòng tin tưởng các trưởng lão sao?".
Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy cau mày, Lý Hồng này thật sự là không coi ai ra gì.
Cả hai đều ở đây, chó hoang mèo hoang kia, chính là đang mắng chửi họ!.
Tống Lan Ngọc tức giận nói: "Lý Hồng, lời nói tôn trọng chút!".
Anh Huy, cô Mây là bạn của tôi, anh Huy là ân nhân cứu mạng của con gái tôi.".
"Anh vô lễ với bọn họ, chính là đang xúc phạm tôi!".
Lý Hồng giễu cợt: "Ân nhân cứu mạng cái gì, chẳng qua chỉ là thủ đoạn xảo trá của một tên ác ôn đề hèn!".
"Lan Ngọc, em thực sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?".
"Tên họ Lâm này là trai bao, chỉ là muốn mượn chuyện của con gái em để tiếp cận em.".
"Em còn vô cùng biết ơn hẳn, Lan Ngọc, em vẫn còn quá ngây thơ, em không hiểu thế giới này nham hiểm đến thế nào!".
Tống Lan Ngọc tức giận: "Lý Hồng, đủ rồi!".
"Nếu còn nói chuyện như vậy, đừng trách tôi bất lịch sự!".
Vẻ mặt Lý Hồng thay đổi: "Sao, em không tin anh?".
Hứa Thanh Tùng vội vàng chạy tới: "Tổng giám đốc Tống, cậu chủ Thiệu nói đúng.".
“Cậu chủ Lý đã làm tất cả những điều này là vì cô.".
"Đừng phụ lòng cậu chủ Lý!".
"Theo tôi thấy, cô đáng lẽ nên đuổi hai người này ra ngoài.".
“Cậu chủ Lý mới thật là chân ái, Lâm Mạc Huy này chỉ là trao bao lừa tiền thôi.".
"Mời hắn đến buổi tiệc không phải chỉ là một sự xúc phạm đối với buổi tiệc sao, mà còn là một sự sỉ nhục đối với chính cô!".
Hứa Thanh Tùng vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây một cách tự hào.
Trong lòng anh ta tính toán, trước mặt mọi người đuổi hai người ra ngoài.
Bằng cách này, anh ta là người đầu tiên của nhà họ Hứa bước vào tiệc rượu Vân Đình.
Tống Lan Ngọc vô cùng tức giận: "Anh là ai?"."ở đây có chỗ cho anh nói chuyện sao?".
"Lý Hồng, người mà anh đem đến đều không biết phép tắc như vậy sao?".
Lý Hồng vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn Hứa Thanh Tùng tức giận: "Ai kêu anh nói?".
"Cút ra!".
Hứa Thanh Tùng không khỏi sửng sốt, không ngờ sau khi nói vài câu giúp Lý Hồng lại có kết cục như thế này.
"Cậu chủ Lý, tôi.. tôi là đang nói giúp anh..".
Hứa Thanh Tùng lo lắng nói.
Lý Hồng cả giận: "Câm miệng!". "Anh là cái thá gì, có cần anh nói giúp tôi sao?".
Hứa Thanh Tùng sắc mặt tái nhợt, lúc này hắn mới nhận ra bản thân trong mắt Lý Hồng thậm chí không khác gì một con chó.
Để đuổi Hứa Thanh Tùng đi, Lý Hồng nói, "Lan, người của anh không tuân theo quy tắc, anh sẽ đuổi anh ta ra ngoài!".
"Bây giờ đến lượt em.".
"Hai người này không đủ tư cách tham gia tiệc rượu Vân Đình, anh hy vọng em cũng đuổi họ đi!".
Tổng Lan Ngọc lạnh lùng nói: "Không thể!".
"Tôi đã đích thân mời họ. Đây là đẳng cấp của bọn họ.".
Những người xung quanh Lý Hồng sắc mặt đều không vui.
Chu Gia Phong lớn tiếng nói: "Chị Ngọc, nếu chị muốn đi con đường của chính mình, đừng trách chúng em vô lễ!".
"Chị phụ trách tiệc rượu Vân Đình.
Đây là quyền lực do mười đại gia tộc trao cho chị.".
"Thực chất chị mời người như vậy không đủ tư cách tham gia buổi tiệc ở đây?".
"Hừm, nếu để cho các trưởng lão biết, chắc chắn bọn họ sẽ lấy đi quyền hạn của chị.".
Tống Lan Ngọc vẻ mặt trở nên lạnh lùng, Chu Gia Phong rõ ràng đang uy hiếp cô ấy.
Tuy nhiên, bây giờ những người xung quanh Lý Hồng cũng nhìn Tống Lan Ngọc với biểu cảm khó coi.
Rõ ràng, nếu Tống Lan Ngọc nhất quyết muốn làm theo cách của mình, những người này sẽ liên hệ với các trưởng lão trong gia tộc.
Thành thật mà nói, Tống Lan Ngọc phụ trách tiệc rượu Vân Đình, rất nhiều gia tộc trong số mười đại gia tộc không can tâm.
Chỉ là lúc trước mười đại gia tộc không đoàn kết.
Hơn nữa, Tống Lan Ngọc luôn rất đáng tin cậy, không ai có thể làm gì được Tống Lan Ngọc.
Lần này, nếu mười gia tộc đứng đầu ra tay xử lý, thì Tống Lan Ngọc sẽ gặp chuyện rất phiền phức.
Lúc này, một người phụ nữ liếc nhìn Lâm Mạc Huy: "Này, hai người có thể suy nghĩ cho chị Ngọc được không?".
"Tôi chưa thấy chị Ngọc khó xử như vậy bao giờ, hai người còn kẹt ở đây à?".
"Nếu thật sự coi chị Ngọc là bạn, hai người nên tự động rời đi thay vì gây chuyện cho chị Ngọc!".
Vẻ mặt của Tổng Lan Ngọc thay đổi, cô ấy nhanh chóng nói: Hiển Nhan, không được vô lễ với anh Huy và cô Mây.".
Hứa Thanh Mây vẻ mặt xấu hổ nói nhỏ: "Lâm Mạc Huy, chúng ta đi thôi?".
Hiển Nhanh hài lòng gật đầu: "Đúng vậy!".
Danh Sách Chương: