Không tới ba phút, Lâm Mạc Huy đã quăng ra ngoài toàn bộ kim châm trong túi ra.
Những cây kim châm này, đều đâm hết vào trên người của những bệnh nhân kia.
Từng người bệnh nhân đều ngồi yên tại chỗ, ngây đơ ra, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Lâm Mạc Huy ném toàn bộ kim châm ra, sau đó anh cũng không dừng lại. Anh lại lấy ra ba cái bình sứ, từ đó lấy ra mười mấy viên thuốc, vọt tới trước mặt những bệnh nhân này, ném vào trong miệng của từng người một trong bọn họ.
Cỏ người uống một viên, có người uống hai viên, cũng có người căn bản không cần uống.
Rất nhanh, những viên thuốc này hoàn toàn đều bị bọn họ nuốt hết xuống.
Sau đó, Lâm Mạc Huy mới lần lượt rút những cây kim châm trên người bọn họ xuống.
Toàn bộ quá trình, không tới năm phút, toàn bộ mọi người ở hiện trường đều trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Ngay cả Tiền Trạch Nam cũng trợn mắt há hốc mồm, mặt mũi tràn đầy vẻ mờ mịt.
Lâm Mạc Huy lấy hết các cây kim châm xuống, cất tất cả các cây kim châm lại được bỏ vào túi. Lúc này, anh mới bình tĩnh nhìn về nhóm người Cậu Vạn: "Được rồi, bây giờ các người có thể tuyên bố!". truyện xuyên nhanh
Mấy người Cậu Vạn cũng trợn mắt há hốc mồm: "Tuyên bố.... tuyên bố cái gì?"
Lâm Mạc Huy: "Tuyên bố kết quả của cuộc so tài!"
Cậu Vạn: "Tuyên bố... tuyên bố kết quả gì? Cuộc so tài này còn chưa có kết quả, sao tuyên bố kết quả được?"
Lâm Mạc Huy: "Sao lại có thể không có kết quả chứ?" "Những bệnh nhân này, đều đã được chữa khỏi. Cái này còn chưa tính là kết quả hay sao?"
Lần này, tất cả người trong hiện trường đều choáng váng: "Hả?"
Trên khán đài, Vạn Thành Phong dường như muốn nhảy dựng lên: "Lâm Mạc Huy, cậu... cậu nói cái gì đó? Bệnh gì đều chữa khỏi hả Tiền Trạch Nam mới chỉ chữa được cho năm bệnh nhân, còn lại mười mấy người bệnh còn chưa kịp chữa trị nữa, sao lại khỏi rồi hả?"
Lâm Mạc Huy: "Không thấy vừa rồi tôi đã chữa trị cho bọn họ hay sao?"
Tất cả mọi người đều mở to mắt ra nhìn, Vạn Thành Phong: "Cậu... cậu nói cái gì? Cậu chữa trị cho bọn họ lúc nào rồi cơ?"
Lâm Mạc Huy lung lay túi kim châm trong tay: "Vừa rồi tôi đã châm kim châm cho bọn họ, lại còn cho bọn họ uống thuốc, các người không thấy hay sao?"
Nhóm người đều sợ đờ cả người ra.
Những hành động vừa rồi của Lâm Mạc Huy là chữa bệnh cứu người đấy sao? "Tên họ Lâm kia, cậu nói vớ vẩn cái gì vậy? Cậu tùy tiện quăng mấy cái kim châm như vậy, lại nhét thuốc lung tung cho người ta uống, vậy mà coi chữa bệnh cứu người xong rồi đó hả? Cậu có biết cái gì gọi là chữa bệnh cứu người hay không hả? Cậu coi chúng tôi là người ngu hả, hay là do cậu quá ngu rồi?"
Một người bên cạnh Viên Hữu Đức kích động nói.
Những người khác cũng đều ầm ầm chửi rủa hết cả lên, theo bọn họ nghĩ Lâm Mạc Huy đơn thuần chỉ là một kẻ ăn nói vớ vẩn mà thôi!
Lâm Mạc Huy biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh: "Vừa rồi tôi cũng không phải tùy tiện ném kim châm ra, tôi cũng không nhét cho họ uống thuốc lung tung. Kim châm của tôi đều là châm lên những huyệt vị trên người của bọn họ. Không tin, các người có thể tự mình đi kiểm tra! Hơn nữa thuốc tôi cho bọn họ uống, cũng là bắt thuốc đúng bệnh, tuyệt đối không phải tùy tiện vớ vẩn đưa cho bọn họ.
Về phần tôi có chữa bệnh cứu người hay không, các người có thể hỏi thử bệnh nhân xem, xem cảm giác của bọn họ thế nào? Nếu như thực sự không thể tin được, cũng có thể để các vị ở đây cùng nhau tới đánh giá, hoặc là dứt khoát đưa tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện luôn đi, như vậy chẳng phải là rõ ràng rồi hay sao?"
Những lời này, nói ra khiến mọi người đều á khẩu không trả lời được.
Nhóm người hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều tràn đầy nghi ngờ.
Lâm Mạc Huy nói với dáng vẻ tràn đầy tự tin, xem ra không phải nói bậy.
Chẳng lẽ nói Lâm Mạc Huy thật sự chữa khỏi những người này sao?
Anh chỉ tùy tiện ném những cây kim châm kia, tùy tiện cho những người này uống thuốc như vậy là đã cứu được những người này rồi sao?
Khó trách anh nói Tiền Trạch Nam có thể nghỉ ngơi rồi, anh căn bản không để lại bệnh nhân cho Tiền Trạch Nam!