“Trước đây mọi người bảo chị ấy đi gặp mấy anh chàng con nhà thế gia, cũng không thể khiến chị ấy trang điểm nữa. Lần này chắc chắn cũng sẽ như vậy?
Vạn Vĩnh Quân trừng mắt nhìn cô ta: “Vậy thì làm sao cháu biết được là thần y Mạc Huy?”.
Vạn Thanh Nhã: “Hả, chuyện này mà còn cần phải đoán sao? Chị ấy nhìn thần y Mạc Huy mà mắt cứ sáng rỡ lên. Con gái á, lúc thật sự thích một người thì không thể nào mà giấu được”.
Vạn Vĩnh Quân nhìn kĩ cô ta, con bé Vạn Thanh Nhã này quả đúng là một con nhóc yêu ma quỷ quái mà. Nhưng mà điều này càng làm tăng tính xác thực về suy đoán của ông ta, Cậu Vạn quả nhiên thật sự đã thích Lâm Mạc Huy rồi.
“Vậy cháu có thể làm được chuyện này không?” Vạn Vĩnh Quân hói.
Vạn Thanh Nhã: “Bác yên tâm đi, cứ để đấy cho cháu.”
Tiếp đến, Vạn Thanh Nhã chạy đến toà viện của Cậu Vạn. Ở ngoài sân, mấy cô giúp việc đang đứng ở đó. Vạn Thanh Nhã chạy đến,
không nói chuyện cùng bọn họ mà chạy vọt vào bên trong phòng.
Một cô giúp việc vội vội vàng vàng ngăn lại nói: “Cô hai, cậu đã ra lệnh..”
Vạn Thanh Nhã: “Ra lệnh gì cơ?”
“Chị ấy là chị của tôi, chị ấy còn có thể làm ầm ĩ gì ở bên trong nữa?”
Cô giúp việc vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Vạn Thanh Nhã chạy vào bên trong, vội vàng hét to lên: “Cậu ơi, cô hai đến rồi!”
Từ trong phòng đột nhiên truyền ra những tiếng vang lộn xộn, giọng nói bối rối của Cậu Vạn phát ra: “Bảo em ấy đợi một lát đã”
Nhưng mà, ngay lúc ấy Vạn Thanh Nhã đã chạy vào bên trong rồi. Lúc này Cậu Vạn đang ở trong phòng, cô ta mặc một chiếc chân váy, đang vội vàng bối rối muốn cởi nó ra. Vạn Thanh Nhã vừa hay bước vào nhìn thấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Cậu Vạn bỗng nhiên ửng hồng.
“A... Ai cho em vào đây hả? Không phải chị đã bảo em đợi một chút rồi sao! Em... Em sao lại không biết lịch sử thế chứ?”
Cậu Vạn thẹn quá hóa giận, chỉ vào mũi Vạn Thanh Nhã mà mắng.
Vạn Thanh Nhã không chút sợ hãi chạy vào trong phòng, ngồi lên cái ghế sô pha: “Ái chà, đại công tử của em nha! Em là một cô gái, chạy đến nhìn chị, cái này có gì mà không lịch sự nhỉ? Chị lại không làm mấy chuyện sai trái đáng sợ thì chột dạ cái gì?”
Cả mặt của Cậu Vạn đều đỏ lên: “Ai... Ai nói chị chột dạ cơ chứ?”
Vạn Thanh Nhã cười toe tóe, đột nhiên chỉ vào Cậu Vạn nói: “Đại
ca, chị không cảm thấy chị mặc cái đồ này không ra cái thể thống gì hết cả sao?”
Cậu Vạn sững người: “Làm sao?”
Vừa hỏi xong, cô ta càng cảm thấy không đúng, vội nói thẳng: “Ai cần em lo cơ chứ?”