Theo lời của Trần Nguyên Vũ thì trước đây, Triệu Thiện Lương khá hòa nhã, hiền lành.
Nhưng bây giờ, Triệu Thiện Lương mới bộc lộ hoàn toàn con người thật của mình.
Khoảnh khắc người phụ nữ mà mình hết lòng yêu thương qua đời đã giáng cho ông ta một đòn đả kích nặng nề, cũng khiến ông ta mang nhiều oán hận trong lòng.
Có điều, một Triệu Thiện Lương như vậy phù hợp với trách nhiệm quản lý nhà họ Triệu hơn.
Chỉ cứng rắn như vậy mới đàn áp được mấy người trong nhà họ Triệu.
Lúc này, Hổ Đông An đã bao vây tất cả khách sạn Thời Đại, đi từng phòng một để tra hỏi tung tích của Triệu Thiên Huân.
Sáu gia tộc kia cũng phải người đi giúp Hổ Đông An.
Vào lúc này, thế lực của Triệu Thiên Huân xem như đã sụp đổ hoàn toàn.
Những gia tộc trước đây luôn đứng cạnh Triệu Thiên Huân nhao nhao ồn ã cũng chết lặng không nói lên lời.
Nhà họ Tiền và nhà họ Tiết ở Tô Vân cũng chẳng khá khẩm gì, chắc chắn mấy gia tộc Tô Vân sẽ tìm bọn họ tính sổ.
Mà mấy gia tộc ở Hải Dương vẫn mơ hồ, chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Vốn dĩ, bọn họ cho rằng ưu thế của Triệu Thiên Huân đủ mạnh để đè bẹp Lâm Mạc
Huy
Nên bọn họ luôn đứng về phía Triệu Thiên Huân, chống lại Lâm Mạc Huy.
Nhưng ai mà ngờ được mọi chuyện lại tới mức này.
Triệu Thiên Huân cúp đuôi chạy trốn, mọi chuyện rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
Đám người Triệu Thiên Huân có chạy cũng chạy đằng trời mới thoát được.
Gia chủ của những gia tộc ở Hải Dương ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn phải mặt dày đi đến trước mặt Lâm Mạc Huy.
Đứng đầu là Bành gia chủ, vừa đến trước mặt Lâm Mạc Huy, ông ta đã quỳ ngay dưới chân anh, run rẩy nói ra một tràng: “Thần y Mạc Huy, tôi... tôi biết sai rồi.”
“Cậu trừng phạt tôi đi, cậu trừng phạt thế nào đi nữa tôi cũng xin nhận..”
“Chỉ xin cậu cho tôi một cơ hội, một cơ hội cuối cùng, cậu có thể xem xét thải độ sau này của tôi, có được không?”.
Mấy gia chủ khác cũng đang quỳ dưới đất, mắt ngước lên nhìn Lâm Mạc Huy, như đang chờ đợi lòng từ bi hỷ xả của anh.
Lâm Mạc Huy vẫn bình thản, không nhìn bọn họ lấy một lần, anh khẽ nói: “Tôi đã cho các người cơ hội rồi.”
“Lúc mới đến đây, tôi đã nói với các người rồi. Chỉ cần các người đi ra ngoài và quỳ ở đó, thì tôi sẽ không tính toán những chuyện trước đây nữa.
“Khi ấy các người trả lời tôi như nào?”
“À, đúng rồi, các người bảo tôi quỳ, đúng không?”
Khuôn mặt mấy gia chủ đó biến sắc đến khó coi, Bành gia chủ bỗng đưa tay lên tự tát mình vài cái, run rẩy nói: “Thần y Mạc Huy, đây... đây là lỗi của chúng tôi.”
“Chuyện tôi làm sai, tôi... tôi xin nhận...”
“Cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn trừng phạt tôi như nào?
“Chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ làm hết.”
Lâm Mạc Huy bất giác cười một cái, cúi người xuống nhìn Bành gia chủ: “Tôi nói thì ông sẽ làm, đúng không?”
Ồ, được thôi”.
“Bây giờ ông nhảy từ đây xuống đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”