**********
Lâm Ngọc móc túi.
"Em.
.
em cũng không có bao nhiêu tiền, còn hơn ba triệu rưỡi.
Số tiền này là lúc nãy em xin được từ mẹ.
"
Anh Hạo không kiên nhẫn lấy hết toàn bộ số tiền kia, bực tức nói.
” Cô đi bệnh viện một chuyến chỉ được có chừng này, con mẹ nó làm sao đủ? Cô có biết để nộp tiền bảo lãnh bọn họ, ít nhất cũng phải mấy chục triệu! Cô đi tìm mẹ cô lấy thêm chút tiền đi
Lâm Ngọc cúi đầu nói: "Chồng, mẹ em còn đang trong bệnh viện
Anh Hạo trợn mắt nói: "Cô có ý gì? “Cô oán trách anh em chúng tôi ra tay quả nặng? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, lúc ấy là do bà ta không nề mặt cô, chúng tôi mới hù dọa bà ta một chút, căn bản không muốn tổn thương bà ta! Không nghĩ tới, xe không kiểm soát được, mới đụng vào bà ta! Cô bây giờ còn nói với tôi như vậy, có phải cô cảm thấy tôi làm không đúng?”
Lâm Ngọc vội vàng xua tay: “Chồng, em không có ý đó, em thật sự không phải ý này.
" “Ý của em là, mẹ.
.
.
Mẹ em hiện tại cũng không có tiền.
“Số tiền này, cũng là do dì hại cho em.
.
.
Anh Hạo trực tiếp cả giận nói: "Vậy cô lại đi tìm dị hai của cô!
Sắc mặt của Lâm Ngọc ngượng ngùng: “Chồng, dì Dì hai đó, chúng ta không quen lắm.
Hơn nữa, lần trước em từ trong nhà cầm đi cho anh bốn trăm sáu mươi triệu, nộp tiền bảo lãnh những người kia, bây giờ mẹ em còn đang truy cứu chuyện này.
"
Anh Hạo lần nữa nổi giận: "Không phải chỉ là bốn trăm sáu mươi triệu thôi sao, có gì ghê gớm đâu? Tôi không phải đã nói trước, chở tôi phát tài, tôi trả lại gấp trăm lần! “Cô.
.
.
Sau đó sao cô lại trở thành như thế này hả?” “Làm vợ của tôi, thì cô nên hiểu rõ, Trần Hạo tôi từ trước đến nay nói được làm được!" “Tôi nói sẽ trả tiền cho cô, thì chắc chắn sẽ trả cho cô “Suốt ngày cô cứ nhắc tới bốn trăm sáu mươi triệu, có phiên hay không!”
Lâm Ngọc cúi đầu không dám nói lời nào.
Anh Hạo vừa giận vừa mắng một trận, xua tay nói: "Cô cút về trường học đi, nhìn thấy cô lại thấy phiền! Hôm nay nếu không phải cùng cô đi bệnh viện, làm sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy? Thật đúng là xui xẻo!"
Sắc mặt của Lâm Ngọc trắng bệch, cắn răng im lặng hồi lâu, thấp giọng nói: “Chồng, bọn họ.
.
.
Bọn họ nói anh chọc ghẹo một cô gái.
.
.
Anh Hạo tát cô ta một cái, nổi giận mắng: “Cô nói lời này có ý gì?” “Cô không tin tôi? Cô nếu là không tin tôi, thì chúng ta chia tay, có được hay không!"
Sắc mặt của Lâm Ngọc đột biến, liền vội vàng lắc đầu: "Chồng, em không phải ý này.
Em.
.
.
Em tất nhiên tin tưởng anh, lúc ấy em mắng mấy người bảo vệ kia, nói bọn họ vui oan anh.
Chồng, em.
.
.
Ý của em là hay là.
.
.
Hay là chúng ta kiện bọn họ tội phỉ báng?”
Anh Hạo không kiên nhẫn xua tay: "Được rồi, cô cảm miệng cho tôi! Những chuyện này tôi sẽ tự xử lí, cô mau cút cho tôi! Còn nữa, nghĩ cách kiếm ít tiền, để nộp tiền bảo lãnh cho đảm Bản Ngọc Lân.
“Thật sự là chưa thấy qua người phụ nữ nào ngu như
Cô!"
.
Danh Sách Chương: