Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bên ngoài nhốn nháo ầm ĩ, những người kia của Lâm Cường kêu gào trong chốc lát, thấy Lâm Mạc Huy không đi ra, liền phái mười mấy người chạy vào trong phòng bao riêng.

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt Nhất nhìn thấy những người này, bị dọa đến mức lập tức đứng lên. "Anh... Anh Cường, thật thật xin lỗi, tôi... Tôi đã dạy dỗ nó.." Hứa Đình Hùng run rẩy nói. "Mẹ nó, cút sang một bên!”

Một tay Lâm Cường đay Hua Đình Hùng ra, chỉ vào mũi Lâm Mạc Huy, mång: "Cháu trai, vì sao không dám đi ra ngoài?” "Không phải vừa rồi rất hung hăng sao?” “Vì sao hiện tại không có động tĩnh gì?" "Tiếp tục hung hăng cho ông đây xem nào?" "Đến, đánh ông đây đi!"

Lâm Mạc Huy chậm rãi ung dung uống trà, nói khẽ: “Lâm Cường, anh có tin hay không, một lát nữa tôi để cho anh quy trên mặt đất, chạy ba vòng quanh quán rượu này!"

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt ngây ngẩn: "Lâm Mạc Huy, cậu nói cái gì vậy!" Lâm Cường giận tím mặt, một tay lật bàn lên, rồng to: "Cháu trai, mày cũng thật là có dũng khí!" "Ông đây tung hoành ở Thành phố Hải Tân nhiều năm như vậy, còn chưa gặp người có dũng khí như vậy đâu!” “Nhưng, có dũng khí cũng phải có bản lĩnh!" "Bên ngoài ông đây có mấy trăm anh em, mày dám nói chuyện với tao như vậy sao?" "Anh em của tao chỉ cần mỗi người tè một cải, cũng có thể dìm mày chết đuối, mày lấy cái gì ra so với tao?"

Hứa Thanh Mây bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: "Anh Cường, anh ấy cũng không phải cố ý.." "Như vậy đi, tôi... Tôi đưa ba mươi lăm tỷ ra, ngài ta cho chúng tôi đi.."

Phương Như Nguyệt thét lên: "Ba mươi lăm tỷ?" "Thanh Mây, con... Con làm gì vậy?" “Vì cậu ta, có đáng giá không?"

Hứa Thanh Mây cản răng, nhìn chằm chằm Lâm Cường: "Ba mươi lăm tỷ không đủ, thì tôi. Tôi đưa ra bảy mươi tỷ, thế nào?"

Lâm Cường cười ha ha: "Ông đây không cần tiền! "Muốn cứu cậu ta? Có thể!" “Đêm nay cô phục vụ tôi vui vẻ, tôi liền tha cho cậu ta!" Những người bên cạnh của Lâm Cường không chút kiêng ky nào, cười ha hả.


Sắc mặt của Hứa Thanh Mây đỏ bừng, cô chưa từng gặp qua loại người nào vô liêm sỉ như thế này. Lâm Mạc Huy đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng lên: “Lâm

Cường, tôi đổi ý!" “Đêm nay, anh nhất định phải chết!”

Lâm Cường sửng sốt một chút, sau đó mằng to: "Con mẹ nó, mày điên rồi?” “Để ông đây phải chết?" "Bằng cái gì?"

Nhưng vào lúc này, phía cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói vang dội: "Bằng vào tôi, có đủ hay không!"

Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên đàn ông cao to đang sải bước đi vào.

Đầu định, đeo dây xích vàng lớn, chính là Hổ Đông An. Nhìn người tới, mọi người trong phòng đều sững sờ. Hứa Đình Hùng bất đắc dĩ: "Lâm Mạc Huy, cậu thật sự gọi anh ta đến?" "Cậu còn ngại không đủ mất mặt sao?" "Một mình anh ta đến, có thể làm cái gi?"

Thể nhưng mà, tình huống ngoài ý muốn lại xảy ra. Sắc mặt của Lâm Cường thay đổi cực nhanh, tất cả vẻ ngang ngược càn rỡ vốn có đều không thấy, trong nháy mắt chuyển thành nụ cười ngượng ngùng "Anh... Anh Hổ, sao anh lại đến đây?" "Hả?" Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt đều sững sờ, cái xưng hô gì đây?

Hổ Đông An cũng không nói chuyện, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một cái bình rượu.

Ước lượng hai lần ở trong tay, giống như cảm thấy trọng lượng còn có thể. Đi đến trước mặt Lâm Cường, đột nhiên đập một bình rượu vào đầu của anh ta.

Lâm Cường bị đánh cho một cái đến mức lảo đảo, máu chảy ở trên đầu.

Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt bị dọa đến mức hét lên một tiếng.

Hồ Đông An này bị điên rồi sao!

Người ta có nhiều người như vậy, anh còn dám ra tay? Thế nhưng, Lâm Cường bị đánh, những người kia ở bên cạnh anh ta, không ai dám nhúc nhích!

Hổ Đông An giống như cảm thấy chưa đã nghiền, lại cầm lấy một bình rượu, lần nữa đánh vào đầu của Lâm Cường.

Lần này Lâm Cường trực tiếp ngồi dưới đất. tôi!”

Hổ Đông An xem xét một vòng: "Sao lại hết rồi?" "É, thằng kia, đi ra ngoài, cầm mười thùng bia đến đây cho

Hổ Đông An chỉ vào một tên đàn em của Lâm Cường. Tên đàn em kia run rẩy, Lâm Cường vội vàng nằm lấy chân của Hổ Đông An: "Anh Hổ, anh Hổ, em đắc tội với anh ở đâu." "Anh nói một tiếng, em... Em tạ tội với anh... Xin anh, tha cho em với.."

Hổ Đông An một cước đá văng anh ta: "Tha cho cậu?" "Con mẹ nó, cậu dám động vào ông chủ của tôi, làm sao tôi có thể tha cho cậu?" “Đi đi, mang mười thùng bia đến đây cho tôi!" "Còn có, các ngươi đến bao nhiêu người, đều mẹ nó, quỳ xuống cho tôi, tất cả đi ra bên ngoài, quỳ xuống cho tôi!" "Nhớ kỹ, có người nào dám chạy, tôi dìm cả nhà các người xuống sông Hải Tân!”

Tên kia run lẩy bẩy đi ra.


Một nhóm người ở trong phòng đứng im tại chỗ, bị dọa đến mức giống như chim cút, đến cái rắm cũng không dám thả. Hổ Đông An kéo cái ghế, chê cười nói: “Anh Huy, cô Mây, mời hai người ngồi."

Hứa Thanh Mây còn chưa hoàn hồn, đã bị Lâm Mạc Huy lôi kéo, ngồi xuống.

Hồ Đông An lại lườm Lâm Cường một chút: “Mấy người các cậu, tới đây, quỳ ở đây!”

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết, mười mấy người này của Lâm Cường, thật đúng là đàng hoàng quỳ xuống ở đây. "Anh Hổ, em.. Em thật sự không biết đây là ông chủ của anh..." "Anh là người rộng lượng, tha cho em một mạng đi, em... Về sau em cũng không dám nữa.."

Lâm Cường khóc nức nở nói.

Mới vừa rồi anh ta còn không ai bì nối, ngang ngược càn rỡ đến cực điểm, hiện tại quả thực giống như một con sâu đáng thương.

Điều khiến cho Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt nghĩ mãi cũng không hiểu là, bọn họ có mười mấy người ở đây, Hổ

Đông An chỉ có một người.

Hết lần này tới lần khác mười mấy người này lại đến cái rằm cũng không dám thả?

Tình huống này là như thế nào?

Hồ Đông An trừng mắt nói: "Về sau?" “Cậu còn nghĩ đến về sau sao?" "Lâm Cường, đêm nay cậu có thể còn sống trở về được hay không cũng khó nói!"

Lâm Cường bị dọa đến mức giật mình, cuống quít dập đầu: "Anh Hồ, em... Em biết sai rồi, anh cứ coi như em là cái rằm, thá em đi..." "Anh Huy, giám đốc Mây, tôi... Tôi cũng không dám nữa, tôi cũng không dám nữa.." đi.” “Đại nhân như các ngài, thả cho tiểu nhân tôi đi, tha cho tôi

Lâm Cường càng dập đầu mạnh hơn, dập đầu đến nỗi trên đầu bị thương vài chỗ, máu tươi chảy ròng ròng.

Nhưng mà, anh ta đến việc lau đi cũng không dám, chỉ có thể không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Hồ Đông An căn bản không để ý tới anh ta, cười nói với Lâm Mạc Huy: “Anh Huy, cô Mây, thật xin lỗi, vừa rồi kẹt xe, tôi đến có chút chậm." "Nhưng tên này, va chạm vào hai vị, là cho tôi làm việc không đàng hoàng” “Như vậy đi, một câu nói của ngài, muốn xử lý như thế nào thì xử lý như vậy!”

Hứa Thanh Mây mờ mịt nhìn Hổ Đông An, cô thực sự nghĩ mãi mà không hiểu, một quản lý mua bán nho nhỏ ở dưới trường công ty của mình, tại sao lại có bản lĩnh lớn như vậy! Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào.

Hứa Đình Hùng đứng ở cửa, nhìn ra phía ngoài một chút, chỉ thấy một đám người đi tới ở hành lang. “Người... Người của bọn họ đến."

Giọng nói của Hứa Đình Hùng run rẩy.


Sắc mặt của Phương Như Nguyệt trắng bệch: “Người của đối phương đều đã tới, lần này phải làm sao bây giờ?” Nhưng mà, khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, bọn họ có làm ồn ào, cũng chỉ ở trên hành làng, không ai tiến vào cả. Hổ Đông An chạy ra cổng, bong nhiên gào một tiếng: "Lũ chết tiệt chúng mày, nói chuyện nhỏ một chút!” "Không nghe thấy ông đây đang nói chuyện

Tiếng ồn ở bên ngoài bỗng im bặt. à!"

Hai con mắt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều sắp trợn đến mức lồi ra.

Lực uy hiếp của Hổ Đông An mạnh đến như vậy sao?

Phương Như Nguyệt lặng lẽ nhìn ra bên phía ngoài một chút, lập tức trợn tròn mắt. "Đều... Đều quỳ sao?"

Hứa Đình Hùng, Hứa Thanh Tuyết vội vàng tiến tới.

Quả nhiên, bên ngoài hành lang, đầy người đang quỳ ở đó. Bọn họ đều ngây ngẩn cả người, lúc này bọn họ mới nhớ tới. Vừa rồi Hổ Đông An nói, khiến tất cả những người này đều quỳ ở ngoài hành lang.

Những người này, thật đúng là nghe lời!

Quay đầu nhìn lại, không đến vài trăm người, nhưng cũng có mấy chục người.

Một câu nói của Hổ Đông An một câu, khiến cho tất cả mười mấy tên liều mạng này, đều quỳ xuống? Lúc này, người vừa mới ra ngoài kia đã gọi nhân viên phục vụ mang mười thùng bia đi vào. Nhìn thấy tình huống trong phòng, người này cũng há miệng run rẩy quỳ xuống. "Anh Lâm, cô Mây, tôi xử lý trước” "Nếu như hai vị hài lòng, nói một câu là được." "Không hài lòng, tôi sẽ đánh đến khi các vị hài lòng thì thôi!”

Hổ Đông An nói một câu, cầm bình rượu lên, đập vào trên đầu của một người trong số đó.

Hứa Thanh Mây bị dọa đến mức run lên một cái, cái này gọi là xử lý?

Thế nhưng, mười mấy người này quỳ ở trên mặt đất, một câu nói cũng không dám nói.

Cúi đầu, giống như nhận mệnh, chờ đợi Hổ Đông An xử lý bon ho.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK