Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lâm Mạc Huy cúp điện thoại, anh gọi điện thoại đến cho Hứa Thanh Mây trước, muốn bàn bạc với cô về chuyện này. Sau khi Thanh nghe xong, liền tức giận đến suýt chút nữa màng nhiếc lên: "Bọn họ còn có mặt mũi bảo anh tìm ông cụ Phong à?" “Vụ việc lần trước, không chỉ khiến cho bọn họ mất chúng ta cũng mất mặt theo, bây giờ làm sao đi tìm ông cụ Phong “Lâm Mạc Huy, anh làm sao có thể quan tâm đến loại chuyện này chứ?"

Lâm Mạc Huy thở ra một hơi dài. “Anh hiểu ý của “Nhưng mà, nếu như chúng ta ngồi yên mà không quan tâm đến vụ việc lần này. “Sau này, dựa vào tính cách của dì ba của em, chắc chắn sẽ đổ hết tất cả mọi sự căm thù lên người của chúng “Lại cộng thêm tình cảm giữa mẹ em và dì ba của em, đến lúc đó sẽ quậy đến chó gà không “Hơn nữa, dù sao đi nữa thì đây cũng là em họ của em đấy, nếu có thể cứu lấy, cũng không thể mắt nhìn cậu ấy thật sự cắt cụt chân tay được!”


Lời này vừa được nói ra, Hứa Thanh Mây liền không khỏi do Một lúc lâu sau, cô thở dài nói: Mạc Huy, em biết là anh đều muốn tốt cho em. “Nhưng mà, làm như vậy, anh...... anh quá thiệt thòi Lâm Mạc Huy khẽ cười lên: “Anh là một người đàn ông, có gì phải chịu thiệt thòi chứ?" “Được rồi, anh nói với em một chút, chủ yếu là muốn em cùng anh đến bệnh viện “Khi này lúc mẹ nói chuyện, lại khó mở lời được, anh nghĩ rằng, tình hình không hề đơn giản đến như vậy! Hứa Thanh Máy nghiêm túc nói: "Bà ta sẽ không lại quậy ra chuyện gì nữa chứ?" “Haiz, thôi đi, một lát nữa em cùng anh đi đến bệnh viện một chuyển vậy!” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Lâm Mạc Huy không hề liên hệ đến ông cụ nhà họ Họ, bởi vì anh biết rằng chắc chắn ông cụ Phong sẽ không ra tay. Vì vậy, anh trực tiếp gọi thẳng đến ông cụ Chánh.

Tuy rằng anh và ông cụ Chánh không gặp mặt nhiều lắm, nhưng mà ông cụ Chánh vô cùng tôn trọng Lâm Mạc Huy. Khi nghe thấy những lời nói của Lâm Mạc Huy, ông cụ

Chánh không hề nói thêm lời này, ngay lập tức đồng ý chữa trị cho Tân Bình.

Lâm Mạc Huy cũng thu dọn một chút, trực tiếp đến thắng bệnh viện.


Anh không tự mình chữa trị, bởi vì anh vẫn không muốn để lộ y thuật của bản thân ở trước mặt những người này, để tránh gây ra thêm nhiều phiền phức. ở trong bệnh viện, nhóm người Ngô Trung Kiên đang chờ đợi trong sự lo lắng.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Ngô Phi Điệp không nhịn được mà nói: “Mẹ à, tên Lâm Mạc Huy này vẫn chưa gọi điện thoại đến, có phải anh ta..... anh ta cố tình đùa giỡn chúng ta không “Anh ta vốn dĩ không có ý định đi cầu xin ông cụ Phong, chính là muốn kéo dài thời gian, cố tình muốn để cho Tân Bình bị cắt cụt phải không?”

Phương Như Linh gãi gãi đầu. "Không đến nỗi như vậy chứ?" “Khi nãy Lâm Mạc Huy...... Lâm Mạc Huy đã đồng ý rồi, chắc hần cậu ta sẽ không làm như vậy đâu?" Ngô Phi Điệp tức giận nói: “Nếu như đã đồng ý rồi, vậy thì hãy mau chóng đi tìm người đi chứ.” “Đã lâu đến như vậy rồi, cũng không hề một chút tin tức nào, đang xảy ra chuyện gì vậy?" “Không cần biết rốt cuộc ông cụ Phong kia có đến hay không, ít nhất cũng phải nói một câu với chúng ta chứ?" “Ngay cả một cuộc gọi cũng không gọi đến, đây là có ý gì đây?" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Phương Như Linh cũng cảm thấy hơi hoảng loạn: "Đúng vậy, làm sao... làm sao đã lâu đến như vậy rồi, cũng chưa có một chút tin tức nào vậy?" "Không thì, mẹ lại gọi đến hỏi thử xem?”

Ngô Phi Điệp nhếch miệng nói: "Còn hỏi cái gì nữa?" “Con nghĩ rằng, anh ta căn bản chính là cố tình chơi chúng ta đấy! “Mẹ à, chúng ta không thể tin vào tên Lâm Mạc Huy này được đâu!” “Vụ việc lần trước đã quậy thành như vậy, mẹ nghĩ rằng anh ta sẽ giúp Tân Bình sao?” “Có lẽ lúc này anh ta đang cầu mong Tân Bình mau chết đi đấy!"


Ảnh mặt của Phương Như Linh lộ ra nét dữ tợn. "Cậu ta dám “Nếu như Tân Bình xảy ra chuyện gì không may, cậu ta..... à?" cậu ta sẽ không xong với mẹ đâu!”

Ngay vào lúc này, có những tiếng động ồn ào đột nhiên truyền đến từ phía xa.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn qua, bọn họ chỉ thấy vài người đàn ông mặc áo blouse trắng, đang vây quanh một lão già mà đi tới. Những hộ sĩ ở bên cạnh vội vàng bước tới tiếp đón: "Trời ạ, sao viện trưởng lại đến đây vậy?” “Những phó viện trưởng cũng đến rồi, đang xảy ra chuyện gì “Ông lão ở giữa là ai vậy? Ngay cả viện trưởng cũng tỏ ra tôn kính đối với ông ấy đến như vậy?" vậy?” “Không biết, tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng mà có lẽ là một nhân vật lớn đấy. Bệnh viện của chúng ta, chính là bệnh viện xếp hạng trong top ba bệnh viện ở trong thành phố đấy, người nào lại có thể khiến cho viện trưởng trở nên tôn kính đến như vậy?"




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK