Vạn Vĩnh Quân liên tục cảm khái: “Đúng là không đơn giản, thật sự là không đơn giản! Nam Bá Lộc này đúng là đã nhặt được bảo vật rồi mà!”
Ông cụ Bạn cười cười, đột nhiên nói: “Đúng rồi, bố thấy hình như Quốc Thắng cũng cho rằng cậu ấy rất được”
Vạn Vĩnh Quân nghe nói như vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo: “Bố, con có chuyện này muốn nói với bố. Nhiều năm như vậy, Quốc Thắng chưa bao giờ có cảm tình với bất kỳ một người đàn ông nào cả. Con cảm giác, hẳn là con bé thích Lâm Mạc Huy”
“Bố à, Lâm Mạc Huy này mặc dù gia thế không được tốt lắm, nhưng mà dựa vào năng lực của cậu ấy, muốn trở thành con rể của nhà họ Vạn chúng ta, con cảm thấy hoàn toàn có khả năng!”.
Ông cụ Vạn cũng gật đầu: “Bố cũng nghĩ vậy. Trong đám con em thể gia này, không có bất kỳ ai có thể sánh được với cậu ấy. Hơn nữa, đàn ông có thể khiến cho Quốc Thắng yêu mến cũng không nhiều. Nếu như có thể để cậu ấy tiến vào cửa nhà
họ Vạn chúng ta, nói không chừng lại là phúc duyên của nhà họ Vạn chúng ta đấy chứ!”
“Cũng không biết ý của cậu ấy thế nào?”
Sắc mặt Vạn Vĩnh Quân có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Bố, theo thông tin mà con được biết thì cậu ấy đã cưới vợ rồi. Hơn nữa, cậu ấy còn là con rể tới nhà vợ ở rể nữa ạ.”
Ông cụ Vạn không khỏi sửng sốt: “Hả? Con rể tới nhà vợ ở rể à? Con không có nhầm đó chứ?”
Vạn Vĩnh Quân lắc đầu: “Không lầm, là thật đó ạ! Việc này con đã điều tra rõ ràng rồi! Có rất nhiều người ở thành phố Hải Tân bên kia đều biết chuyện này.”
Vẻ mặt ông cụ Vạn ngạc nhiên: “Sao có thể như vậy được chứ? Một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, thế mà lại là con rể tới nhà vợ ở rể sao? Chuyện này đúng là rất lạ”.
Vạn Vĩnh Quân hít sâu một hơi, nói: “Bố, cho dù cậu ấy là con rể tới nhà vợ ở rể, nhưng mà còn cảm thấy, điều này cũng không thể nói lên cái gì. Chỉ cần cậu ấy đồng ý ly hôn với người phụ nữ kia, để Quốc Thắng gả cho cậu ấy cũng không thành vấn đề gì cả!”.
Ông cụ Vạn cẩn thận ngẫm nghĩ, gật đầu, tiếp theo lại giận. dữ nói: “Chỉ sợ sẽ uất ức cho Quốc Thắng mà thôi!”.
Vạn Vĩnh Quân cũng thở dài: “Ai da, nếu không thì để con đi hỏi ý của Quốc Thắng xem thế nào đi?”
Ông cụ Vạn khẽ gật đầu: “Cũng được. Cứ xem ý của Quốc
Thắng thế nào trước đã rồi mọi chuyện nói sau. Vĩnh Quân, mặc kệ ra sao, con cũng phải tôn trọng ý kiến của Quốc Thắng. Nhiều năm như vậy trôi qua, sự quan tâm của con dành cho con bé chưa bao giờ là đủ cả. Trong chuyện lần này, dù sao con cũng không được ép buộc con bé!”