Ngô Tân Bình quỳ trên mặt đất, không trả lời câu hỏi của Phương Như Linh mà chỉ run rẩy nói: "Bác cả, bác dù sao cũng phải cửu cháu. Bác yêu thương cháu thì nhất định phải giúp cháu"
Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Ồ, cậu bé, có chuyện gì vậy?" "Trước tiên cứ đứng dậy rồi nói chuyện.
Ngô Tân Bình không dám đứng dậy, chỉ run rẩy nói: "Bác cả, bắc hứa với cháu. Nếu không, cháu... Cháu không dậy nổi!"
Phương Như Nguyệt vẻ mặt đau khổ, nhanh chóng nói: "Tân Bình, châu đừng sợ" "Không có vấn đề gì, bác cả sẽ giúp cháu. Đứng dậy nói chuyện xem để bác còn tìm hướng giải quyết."
Ngô Tân Bình vừa đứng dậy vừa run rẩy nói.
Tất nhiên anh ta không dám nói rằng anh ta muốn gài bẫy hãm hại Hạ Vũ Tuyết, chỉ là anh ta đến bệnh viện, cãi nhau với Hạ Vũ Tuyết và bị Hạ Vũ Tuyết tất hai cái
Sau đó anh ta không nói rằng anh ta muốn đưa Hạ Vũ Tuyết đi để cưỡng hiếp.
Ngô Tân Bình chỉ nói rằng muốn dạy cho Hạ Vũ Tuyết một bài học nhỏ, nhưng không ngờ rắc rối lại lớn như vậy.
Phương Như Nguyệt chết lặng sau khi nghe anh ta nói. Mặc dù Ngô Tân Bình đã náo loạn rất nhiều nhưng bà ta vẫn biết rất rõ rằng lần này Ngô Tân Bình đã thực sự gây ra thảm hoa.
Những người khác không biết về ông cụ Phong nhưng bà ta biết rất rõ.
Xét cho cùng tập đoàn dược phẩm Hưng Thịnh đã hợp tác với Tập đoàn Phước Nguyên từ rất lâu rồi.
Và ông cụ Phong, với tư cách là bác sĩ trưởng của tập đoàn Phước Nguyên nên tập đoàn dược phẩm Hưng Thịnh đã luôn phải đối xử với ông ấy một cách tôn trọng.
Hơn nữa địa vị của ông cụ Phong ở thành phố Hải Tân cũng rất cao.
Ngành dược phẩm của nhà họ Hứa ngày nay cũng có nhiều mối liên hệ với ông cụ Phong.
Trong hoàn cảnh như vậy mà Ngô Tân Bình lại quá đáng đến mức khiêu khích ông cụ Phong, còn bắt nạt cháu gái yêu thích của ông cụ Phong nữa. Đây không phải là một công hai tội không?
Phương Như Linh không hiểu tình hình, bà ta cau mày nói: "Tân Bình. Sao lại thế này? Mẹ biết con cả ngày đều gây phiền phức, con biết điều yên phận một chút đi!" "Này, chị cả, chuyện này... Em sợ lần này lại làm phiền chị rồi. Hay là chúng ta đi mua cho họ cái gì đó để bồi thường?" Phương Như Nguyệt bất lực nhìn bà ta: "Như Linh, cái này... e rằng không được đâu."
Phương Như Linh ngạc nhiên nói: "Tại sao?"
Phương Như Nguyệt miễn cưỡng giải thích sự quyền thế của ông cụ Phong, và cuối cùng bà ta khẽ nói: "Xúc phạm ông cụ Phong còn rắc rối hơn xúc phạm Tổng Lan Ngọc "Tổng Lan Ngọc chỉ làm kinh doanh, cô ta có tiền nhưng không có nhiều bạn bè. Còn ông cụ đó thì khác, ông ta đã cứu rất nhiều người. Ở thành phố Hải Tân này có quá nhiều người mang ơn ông ta. Ở thành phố này nhiều người có quyền thế còn phải nể mặt họ đó. Nếu Tân Bình đã gây ra loại chuyện này thì không cần ông ta phải lên tiếng cũng có vô số người ở thành phố Hải Tân đang tìm kiếm Tân Bình rồi! Thậm chí sẽ có thành phần xã hội đen tìm tới rồi giết Tân Bình đó
Sau khi nghe xong, Phương Như Linh mở to mắt một cách sợ hãi.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng con trai mình lại gây ra tai họa như vậy!
Sau một hồi im lặng, Phương Như Linh run rẩy nói: "Chị, vậy... em phải làm sao? Tân Bình là con trai của em, nhất định phải giúp nó
Phương Như Nguyệt vẻ mặt ảm đạm thở dài nói: "Tân Bình là cháu của chị, chị đương nhiên muốn giúp nó. Nhưng chị sợ sẽ không xin xỏ được gì trước mặt ông cụ Phong đâu!" Phương Như Linh vội vàng nói: "Vậy thì... Sao chị không tìm
Thanh Máy? Thanh Mây là chủ tịch hội đồng quản trị nên có thể lời nói sẽ có trọng lượng hơn."
Phương Như Nguyệt lắc đầu nói: "Thanh Mây thì cũng không khả thi. Trong mắt ông cụ Tống, Thanh Mây chẳng là cái gì cả!"
Phương Như Linh lo lắng: "Tôi phải làm gì đây?" "Chị à, chị phải nghĩ cách, em chỉ có Tân Bình là con trai mà thôi!"
Phương Như Nguyệt im lặng hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ trong gia tộc của chúng ta chỉ có một người có thể nói trước mặt ông cụ
Phương Như Linh lo lắng hỏi: "Ai?"
Phương Như Nguyệt chậm rãi phun ra ba chữ: "Lâm Mạc
Phương Như Linh vẻ mặt khó tin hỏi lại: "Lâm Mạc Huy?" "Làm sao cậu ta có thể nói chuyện trước mặt ông cụ
Huy
Phong?"
Phương Như Nguyệt lắc đầu: "Chị cũng không biết. quan hệ của cậu ấy với ông cụ Phong có vẻ rất tốt."
Phương Như Linh mặt mũi đờ đẫn, bà ta thật sự không hiểu nổi, người con rể ở nhờ của nhà này sao lại có khả năng tới như vậy chứ? Đầu tiên là Tổng Lan Ngọc sau đó là Bách Hạo Hiên, bây giờ anh còn có mối quan hệ tốt với ông cụ Phong nữa.
Ngô Tân Bình hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Bác cả cháu biết chuyện gì đang xảy ra. Hạ Vũ Tuyết đó dường như có mối quan hệ đặc biệt với Lâm Mạc Huy. Cô ta làm việc với Lâm Mạc Huy, cháu không biết mối quan hệ đó nên mới xung đột với cô ta. Mối quan hệ giữa ông cụ Phong và Lâm Mạc Huy có lẽ liên quan đến Hạ Vũ Tuyết"
U?"
Phương Như Linh sắc mặt thay đổi: "Còn có chuyện như vậy "Chị, chuyện này... Lâm Mạc Huy này thật quá đáng đúng không?" "Chuyện với Tổng Lan Ngọc đó vẫn chưa rõ ràng mà lại tiếp tục có một Hạ Vũ Tuyết khác ở đây. Cậu ta đang làm gì vậy chứ Cậu ta là con rể ăn bám của nhà chúng ta mà còn ở bên ngoài giao du với hết người này người nọ, bản tính của con người này thật sự quá tôi
Phương Như Nguyệt cau mày: "Tân Bình, cháu nói là thật sao?" "Hạ Vũ Tuyết đó thực sự câu kết với Lâm Mạc Huy?" Ngô Tân Bình vội vàng gật đầu: "Là thật a!" "Chính vì cháu thấy rõ ràng hai người bọn họ nắm tay nhau nên cháu mới khó hiểu và gây sự với cô ta. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Phương Như Nguyệt lập tức khó chịu, bắt đầu chửi bởi một cách không suy nghĩ: "Lâm Mạc Huy, con cầm thủ này, chẳng lẽ muốn làm loạn sao? Con gái của tôi đối xử với cậu ta tốt như vậy mà còn dám ở bên ngoài trăng hoa với người này người kia. Nếu hôm nay không dạy cho nó một bài học thì tôi nhất định sẽ không mang họ Phương nữa!"
Phương Như Nguyệt tức giận rút điện thoại di động ra gọi cho Hứa Đình Hùng, Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình, yêu cầu họ quay lại giải quyết để cùng giải quyết sự việc.
Ngô Tân Bình bí mật mỉm cười.
Đây chính xác là kết quả mà anh ta đang mong muốn.
Anh ta biết nếu lần này muốn nhờ Lâm Mạc Huy giúp đỡ thì chưa chắc đã được đáp ứng nên cách làm tốt nhất là đổ mọi lỗi lầm lên người của Lâm Mạc Huy.
Chỉ cần dùng cách này cho dù Nhà Họ Hạ tới tìm anh ta thì nhà họ Hứa cũng phải giải quyết xong chuyện giữa Hạ Vũ Tuyết và Lâm Mạc Huy trước, còn đầu thời gian thì tìm kiếm xem anh ta ở đâu?
Về việc Hạ Vũ Tuyết và Lâm Mạc Huy có ngoại tình hay không thì điều đó không quan trọng, điều quan trọng là nhà họ Hứa chọn tin tưởng Ngô Tân Bình vô điều kiện.
Nửa giờ sau, Hứa Đình Hùng, Hứa Thanh Tuyết và Hoàng
Kiến Đình đều vội vàng quay trở lại.
Hứa Đình Hùng đầy tức giận khi nghe những lời thuật lại của Phương Như Nguyệt qua điện thoại.
Vừa bước vào, ông ta đã vô bàn hét lớn: "Ngô Tân Bình, nói thật cho bác biết Mat nhìn thấy bọn họ cặp kè với nhau hay không?"
Ngô Tân Bình hơi bối rối không biết nên đáp thế nào. Phương Như Nguyệt trừng mắt nhìn Hứa Đình Hùng và tức giận nói: "Ông đang nói cái gì vậy? "Cháu trai tôi có thể nói dối ư?"
Hứa Đình Hùng lạnh lùng nói: "Cháu trai bà chưa từng nói dối hả? Bà đã quên chuyện lần trước của Tổng Lan Ngọc rồi sao?"
Phương Như Nguyệt rốt cuộc cũng im lặng một lát rồi lại tiếp tục tức giận nói: "Hứa Đình Hùng, ông nói vậy là có ý gì? Chúng ta chỉ muốn giải quyết chuyện hôm nay, đừng nói những chuyện cũ ra. Làm sao bây giờ ông lại định nói đỡ cho Lâm Mạc Huy há?"
Hứa Đình Hùng sửng sốt một chút rồi đáp: "Tôi nói đỡ cho cậu ta hồi nào chứ? Tôi chỉ muốn tìm hiểu kỹ càng trước khi phán xét mà thôi!"
Hứa Thanh Tuyết xua tay nói: "Được rồi, ba mẹ đừng cãi nhau nữa. Thực tế con nghĩ điều này cũng có thể xảy ra. Thử nghĩ mà xem, Hạ Vũ Tuyết này xuất thân từ gia đình giàu có như vậy, tại sao lại muốn vào bệnh viện làm y tá?"
Phương Như Nguyệt hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu: "Thanh Tuyết, con nói đúng. Cô ta không chỉ đi làm y tá mà còn thường xuyên mò tới văn phòng của Lâm Mạc Huy? Nghĩ bằng ngón chân cũng biết hai người họ đã từng làm gì với nhau. Nếu hai người này mà trong sạch, cứ chặt đầu tôi làm ghế ngồi cho ông!"
Danh Sách Chương: