Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hứa Thanh Mây cả giận nói: "Em... Em còn mặt mũi nào mà than thở với ba mẹ? Nếu bố mẹ biết em đã phá cái nhà này tới mức nào thì em cũng liệu hồn với bố mẹ đó."

Hứa Thanh Tuyết chế nhạo: "Thật là trùng hợp. Trước đây em cũng tình cờ nói với bố mẹ về điều này và bố mẹ rất ủng hộ em đấy. Bố mẹ nói rằng trong kinh doanh, các mối quan hệ là rất quan trọng. Đây là những mối quan hệ mà chúng ta sẽ làm trong lĩnh vực kinh doanh trong tương lai. Nếu chị đuổi họ đi thì chính là chị đang muốn phá hỏng công việc kinh doanh của cha mẹ mình."

"Hừ, Hứa Thanh Mây, chị muốn ba mẹ về ngay trong đêm để giải quyết chuyện này không?"

Hứa Thanh Mây tức giận đến mức không nói được lời nào, hiện tại bố mẹ cô cũng có ý kiến với Lâm Mạc Huy. Nếu thực sự trở thành một rắc rối lớn thì Lâm Mạc Huy cũng sẽ phải chịu thiệt thòi.

Cuối cùng Hứa Thanh Mây chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tối nay cho em mở tiệc ở đây! Nhưng đừng có vì vậy %3D mà kiêu ngạo."

Hứa Thanh Tuyết vẻ mặt tự mãn nói: "Hứa Thanh Mây, em nói cho chị biết, khi nào bố mẹ trở về, em sẽ lập tức kêu bọn họ sang tên bất động sản, tránh để chị tối ngày rêu rao huênh hoang rằng đây là nhà chị. Em nói cho chị biết, nhà này thuộc về nhà họ Hứa, không phải của nhà họ Lâm."

Nói xong, Hứa Thanh Tuyết đắc thắng vẫy tay: "Các anh em, tiếp tục đi! Uống và chơi nhạc tiếp đi, nó sẽ làm chúng ta thấy vui lên đó!"

Mọi người hò reo và tiếng nhạc ồn ào lại vang lên lần nữa.


Hứa Thanh Mây tức giận đến không nói được lời nào, chỉ có thể đưa Lâm Mạc Huy lên lầu. Kết quả rằng khi tới nơi thì đã thấy cửa bị khóa.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Em nhớ là mình không khóa cửa khi ra ngoài mà!"

Hứa Thanh Mây lẩm bẩm rồi mở cửa đi vào, chỉ thấy một nam một nữ nằm trên giường, quần áo đã cởi một nửa.

"Anh... anh đang làm gì vậy?" Hứa Thanh Mây hống hoảng nói.

Người đàn ông vội vàng đứng dậy lo lắng nói: "Này, cô tiến vào có thể gõ cửa được không?"

"Anh nói cái quỷ gì vậy? Đây là phòng của tôi, anh lấy tư cách gì mà nói câu ấy?"

Hứa Thanh Mây đang muốn chết đi vì tức giận, đây là căn phòng của cô và Lâm Mạc Huy. Những người này thực sự đã chạy vào phòng của cô và làm những điều ngông cuồng này.

"Ra khỏi đây ngay!"

Hứa Thanh Mây gầm lên.

Cô gái kia cũng thò đầu ra tức giận nói: "Sao cô lại có thể hung dữ như vậy chứ? Căn phòng này thuộc về cô ư?"

Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Phòng này là của tôi. Tôi là chủ nhân của căn nhà này, cô nghĩ như vậy đã đủ tư cách chưa?"

Người đàn ông sửng sốt một chút, còn cô gái kia thì thấp giọng lẩm bẩm: "Thật sao? Vừa rồi Thanh Tuyết nói, căn phòng này có thể tùy ý vào chơi. Giờ lại là cái tình huống quỷ gì đây chứ?"

Hứa Thanh Mây tức giận muốn chết, quay đầu nói: "Hứa Thanh Tuyết, lên đây cho chị!"

Hứa Thanh Tuyết chạy lên rồi khó chịu nói: "Có chuyện gì nữa vậy?"

Hứa Thanh Mây chỉ vào phòng tức giận nói: "Em giải thích cho chị xem chuyện gì đang xảy ra đây?"

Hứa Thanh Tuyết nói: “Họ là một đôi muốn tìm một chỗ riêng tư để nói chuyện phiếm thôi mà. Có chuyện gì sao? Hơn nữa phòng của chị lại lớn như vậy, thật sự rất thích hợp!"


Hứa Thanh Mây tức giận đến mức không thốt nên lời, đây là căn phòng yêu thích của cô và bây giờ cô cảm thấy buồn nôn khi nhìn vào nó.

Lâm Mạc Huy rốt cuộc nhịn không được nữa mà lên tiếng: "Bọn họ tìm một chỗ tán gẫu sao? Muốn nói chuyện thì sao không ra ngoài hoặc vào một góc phòng khách? Hứa Thanh Tuyết, sự kiên nhẫn của tôi có hạn! Bảo bọn họ ra khỏi phòng của tôi ngay lập tức. Nếu không ngày hôm nay tôi sẽ đánh chết bọn họ!"

Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: "Lâm Mạc Huy, anh dám! Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động vào họ, tôi sẽ gọi bố mẹ tôi về."

Lâm Mạc Huy vỗ bàn tức giận nói: "Cô gọi họ về ngay cho tôi. Hứa Thanh Tuyết, chỉ cần cô dám thực hiện cuộc gọi này thì tôi cũng sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức và tống tất cả họ vào tù! Nếu không tin thì cô có thể thử xem!"

Hứa Thanh Tuyết không ngờ rằng Lâm Mạc Huy lại tức giận như vậy, cô ta hoảng sợ một hồi.

Cô ta nghĩ có thể lợi dụng cha mẹ mình để dọa Lâm Mạc Huy, nhưng không ngờ rằng có một số việc Lâm Mạc Huy lại vô cùng kiên quyết.

Có một số việc anh không quan tâm và có thể chịu đựng được thì anh sẽ cho qua, nhưng có một số việc đi quá giới hạn thì đó là điều không thể chấp nhận được nữa.

Hứa Thanh Tuyết há hốc mồm không biết phải làm sao, lúc này Hoàng Kiến Đình đi tới nói: "Ồ, đều là người nhà cả mà. Sao phải làm tới mức ấy chứ? Không sao, nhà chúng tôi còn có phòng khác, hai người qua đó đi. Anh rể đừng nóng, để tôi bảo bọn họ rời đi."

Cặp đôi miễn cưỡng rời đi.

Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: "Thôi, hiện tại phòng trả lại cho anh, anh có thể vào rồi đó! Chẳng phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Bọn họ còn có thể đập nát được chắc? Cả đời này tôi chưa từng thấy người keo kiệt như anh!"

Hứa Thanh Mây rất tức giận, Lâm Mạc Huy keo kiệt cái gì chứ?

Hứa Thanh Mây đóng cửa lại, nhìn trên giường hỗn loạn rồi tức giận nói: "Cái này... làm sao ngủ được?"

"Không biết trên giường có bao nhiêu người đã từng nằm lên nữa chứ?"

Lâm Mạc Huy nói nhỏ: "Không sao, cái giường này không cần dùng nữa, lát nữa kêu người đưa cái giường khác qua."

Hứa Thanh Mây lo lắng nói: "Ôi, Lâm Mạc Huy. Đã muộn như vậy rồi, đừng quấy rầy Hổ Đông An."

"Hơn nữa cái giường này khá đắt, cho nên... Cứ trải ga mới lên là được rồi..."

Lâm Mạc Huy: "Đây là nơi chúng ta ngủ nên anh không cho phép ai làm ô uế nó."


"Đừng lo lắng, Hổ Đông An không ngủ sớm vậy đâu. Buổi tối anh ta thường xuyên đi chơi bời đấy."

Nghe những lời của Lâm Mạc Huy, Hứa Thanh Mây càng cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Bất kể như thế nào thì Lâm Mạc Huy thực sự yêu cô ấy rất nhiều.

"Đừng làm phiền anh ấy nữa. Chúng ta cứ nằm tạm ở ghế sofa đi, sáng ngày mai dậy thì tính tiếp. Hơn nữa hiện tại trời cũng đã tối rồi, có thể mua được một chiếc giường ở đâu chứ?"

Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm nói: "Không sao, loại chuyện này anh Hổ nhất định có cách."

Sau khi nói xong, Lâm Mạc Huy gửi một tin nhắn cho Hổ Đông An.

Hổ Đông An cũng đáp lại trong vài giây: "Không vấn đề, nửa tiếng nữa hàng sẽ được giao tới!"

Hứa Thanh Mây đọc tin nhắn, kinh ngạc nói: "Nửa giờ? Anh ấy có thể mua giường ở đâu trong vòng nửa giờ chứ? Chẳng lẽ anh ấy đem giường của mình qua đây ư?"

Lâm Mạc Huy lắc đầu nói: "Đừng lo lắng, tuy rằng Hổ Đông An luôn làm những việc người khác không thể tưởng tượng được nhưng cũng không tới mức thật sự vác giường của mình qua đây đâu!"

Bên kia Hứa Thanh Tuyết đang tức giận nói: "Chồng à, anh nói xem Lâm Mạc Huy có phải bị điện không? Chỉ vì










Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK