Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ba người cùng nhau bước vào trung tâm thương mại Ngọc Chúc.

Hứa Thanh Mây dẫn Lâm Quế Anh lên tầng chọn quần áo đẹp.

Lâm Quế Anh vui vẻ hào hứng trông như một thiên thần nhỏ đáng yêu.

Lâm Mạc Huy đi theo phía sau, lặng lẽ nhìn theo hai người thân quan trọng nhất của đời mình, trong lòng tràn ngập ấm áp.


Sau khi mua quần áo xong, Lâm Quế Anh ăn vạ đòi ăn KFC, Lâm Mạc Huy thấy thế thì dẫn hai người đi xuống tầng 1.

Cửa hàng KFC khá đông khách.

Hứa Thanh Mây kéo Lâm Quế Anh đi tìm chỗ ngồi, còn Làm Mạc Huy nhận trách nhiệm cao cả đi mua già và nước.Ngay lúc Lâm Quế Anh đang vui vẻ tám chuyện với Hứa Thanh Mây thì bị ai đó xô mạnh vào người.

Nếu như Hứa Thành Mây không nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô thì đầu Lâm Quế Anh đã hạ cánh trên chiếc bàn lạnh lẽo cứng ngắc kia rồi.

Hứa Thanh Mây ngoái đầu lại nhìn thì thấy một cậu thiếu niên mập mạp dẫn đầu một nhóm thiếu niên đang vênh váo nhìn cô.

Đứa mập này chính là đứa hôm qua bắt nạt Lâm Qué Anh.

Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Cậu làm gì thế?"
Tên mập vênh váo, kiêu căng to tiếng nói: "Ai cho các người bước chân vào trung tâm thương mại Ngọc Chúc này?" "Mẹ tôi nói, hạng người nghèo nàn, không xu dính túi như mấy người thì không có tư cách bước chân vào đây!" "Cút đi!"

Hứa Thanh Mây nhíu mày, cô không ngờ một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu lại thốt ra được những lời nói độc địa, kiêu căng ngạo mạn, coi thường người khác như vậy.

Trung tâm thương mại này cũng đâu phải củanhà các cậu, nhà cậu có quyền gì mà không cho chúng tôi đến đây?"
Hừa Thanh Mây tức giận nói.

Tên mập cười đắc ý vênh mặt nói: "Ai nói nhà tôi không có quyền gì?" "Mẹ tôi nói, một nửa số hàng hóa ở trung tâm thương mại Ngọc Chúc này là do bác tôi cung ứng!" "Những thứ đồ mà các người vừa mua đều là đồ của nhà tôi!" "Tôi không muốn thấy mấy người bước chân vào đây, cút ngay cho tôi!"
Lâm Quế Anh bị chọc giận, tính trẻ con nổi lên, không chịu thua kém hét lên: "Cậu nói láo!" "Anh trai tôi bảo đã thu mua lại chỗ này rồi." "Bây giờ toàn bộ chỗ này đều là của nhà tôi, người phải cút đi là các người đó!"
Tiếng nói còn chưa dứt, mọi người xung quanh đã thi nhau lớn tiếng cười nhạo.

Một người đàn ông cười nhạo nói: "Cô gái nhỏ à, có phải có khoác lác quả không vậy?" “Anh của cô đã mua lại trung tâm thương mại Ngọc Chúc?" "Cô không biết đây là sản nghiệp trụ cột của nhà họ Đinh hay sao!" "Đến thập đại gia tộc cũng không đụng vào được anh cô là thần thánh phương nào mà thân thông quảng đại vậy?"
Hứa Thanh Mây hơi xấu hổ, vội vàng biện minh: "Xin lỗi mọi người, em gái tôi trẻ người non dạ, vẫn chưa hiểu chuyện nên ăn nói linh tinh." "Mong mọi người thông cảm, đừng chấp nhặt trẻ con!"
Lệ đảo quanh tròng mắt Lâm Quế Anh, cô ấy rưng rừng nói: "Anh trai tôi sẽ không bao giờ lừa tôi đâu!" "Chính anh ấy đã nói với tôi là anh ấy đã mua lại trung tâm thương mại này rồi!" "Chỗ này là của nhà tôi rồi!"
Mọi người xung quanh lại cười ầm lên, nhìn hai cô gái yếu ở như nhìn 2 tên hề đang diễn kịch hài cho mọi người xem.

Mặt Hửa Thanh Mây đỏ như cà chua, xấu hổ củi đầu xuống, tay chân cô bắt đầu luồng cuồng không biết phải xử lý ra sao.


Đúng lúc ấy, một người phụ nữ đi tới chỗ họ, chính là mẹ của đứa béo kia,Cô ta vừa thấy Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh đứng đó thì lộ ra sự khinh bị rõ ràng: "Đúng là đồ để tiến "Lại còn dám bước chân vào đây à?" "Chuyện ngày hôm qua vẫn chưa xong đầu, về bộ quần áo của con tôi, cô định đến thế nào?"
Đứa mập nắm lấy tay mẹ tình, nhại lại theo câu nói của Lâm Quế Anh lúc nãy.

Người phụ nữ sau khi nghe xong thì có chút ngạc nhiên rồi ngắng mặt lên trời cười to: "Con à, con bé này nói chắc cũng không sai đâu!" "Biết đâu hôm qua chị gái nó đi quyến rũ quản lý Đinh của trung tâm thương mại Ngọc Chúc." "Vậy thì, anh trai của con bé này chính là quản lý Đinh rồi."
Mọi người vây quanh xem kịch hay lại cười ầm lên, sau đó nhìn Hứa Thanh Mây như nhìn tiểu tam chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác vậy.

Hứa Thanh Mây bị chọc tức, giận dữ nói: "Cô.

Cô đừng có mà vu khống người khác!" "Nếu cô còn tiếp tục, tôi sẽ kiện cô tội vu khổng day!"
Người phụ nữ cười khẩy: "Cô tưởng quyền rũ đượcquản lý Đinh là muốn làm gì thì làm à?" "Đòi kiện tôi? Nói cho cô biết, chồng tôi là Phạm Minh Tú, chỗ cô đang đứng bây giờ chính là của nhà chúng tôi!" "Hôm nay còn không giải quyết xong chuyện quần áo của con trai tôi, hai người đừng mong rời khỏi đây!"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK