Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mạc Huy và Cậu Vạn rõ ràng nhìn thấy trường đạo của Trúc Diệp Kỳ cứng rắn bổ xuống đầu xe, giống y như cắt vào một miếng đậu hũ, đầu xe trực tiếp bị chém rời ra.

Chiếc xe vẫn còn lao về phía trước, trường đao của Trúc Diệp Kỳ tiếp tục xẹt qua toàn bộ chiếc xe, cứng rắn bổ đồi chiếc xe ra làm hai khúc!

Anh và Cậu Vạn trực tiếp té nhào xuống đất. Giờ phút này, đầu óc hai người hoàn toàn mờ mịt.

Anh biết dựa vào thực lực của Trúc Diệp Kỳ, muốn dùng xe đâm chết cô ta cơ bản là chuyện không có khả năng.

Nhưng mà anh có nằm mơ cũng không ngờ cô ta lại mạnh như thế.

Một đao chém xuống, thực sự chẻ đôi chiếc xe này ra thành hai khúc.

Cái này cần phải có sức mạnh lớn thế nào cơ chứ? Thanh đạo này bén tới vậy sao?

Lúc này, anh rốt cuộc cũng nhìn rõ được hình dạng của thanh đạo.

Thanh trường đạo này chiều rộng không tới ba ngón tay, giống như là một thanh kiếm.

Thân đạo như băng như tuyết, ở dưới đêm trăng được ánh sáng của trăng chiếu rọi tản ra từng đợt hàn mang sắc bén.

Chỉ là một thanh trường đao nhìn qua có chút đơn bạc, thế nhưng lại có thể chém một chiếc xe ra thành hai khúc!

Lúc này, Trúc Diệp Kỳ đi tới trước mặt anh, trường đao trong tay trực tiếp gác lên trên cổ của anh.

Đao khí dày đặc, anh chỉ càm thấy giống như có một khối băng đang đặt trên cổ mình.

Rốt cuộc anh cũng hiểu, vì sao cô ta muốn dùng Hỏa Tang Mộc làm vỏ đạo. Thanh đao này chính là dùng sắt lạnh ngàn năm chế tạo ra.

Sắt lạnh cứng rắn vô cùng nhưng bản thân nó lại mang tính hàn, hàn khí bức người.

Người bình thường cầm loại đao này rất dễ bị hàn khí xâm nhập. Nếu như dùng Hỏa Tang Mộc thì có thể chống đỡ được hàn khí.

Mắt thấy anh bị đao chĩa vào, Cậu Vạn không khỏi nóng nảy: “Trúc Diệp Kỳ, cô có còn tính người hay không? Vừa rồi Thần y Mạc Huy đã tha cho cô một mạng, cô... bây giờ cô lại muốn giết ngược lại anh ấy ư? Cô nói đạo lý chút đi có được không?”

Trúc Diệp Kỳ cũng không thèm liếc mắt nhìn Cậu Vạn một cái, chỉ lạnh lùng nhìn anh.

Anh bị cô ta nhìn chằm chằm có chút run rẩy, nhịn không được nói: “Đã rơi vào trong tay cô rồi, muốn chém muốn giết, muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được. Cô không cần hỏi tôi, nếu như tôi đã đồng ý chữa bệnh cho ông cụ Vạn, vậy thì chắc chắn phải chữa hết cho ông ấy! Mặc dù Lâm Mạc Huy tôi không có bản lĩnh gì nhiều, nhưng mà cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết.”

Trúc Diệp Kỳ nhìn chằm chằm vào anh một hồi lâu, đột nhiên thu trường đao vào vỏ.

Lần này, cả anh và Cậu Vạn đều ngây ngẩn cả người.

Trúc Diệp Kỳ cũng không phải là hạng người nổi lòng nhân từ mà nương tay đâu.

Cô ta cản bọn họ lại, rồi lại không giết bọn họ, điều này sao có thể chứ?

Trúc Diệp Kỳ khoanh tay đứng đó, giọng điệu lạnh lùng nói: “Lâm Mạc Huy, lần này tôi tha cho anh một mạng, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong lần này mà thôi. Nhớ kỹ, lần sau nếu như anh còn rơi vào trong tay của tôi, tôi sẽ gi3t chết anh ngay lập tức!”

Cô ta nói xong, lập tức quay người rời đi.

Ở hiện trường, anh và Cậu Vạn hai mặt nhìn nhau, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Trúc Diệp Kỳ này bị làm sao thế? Sao cô ta có thể hạ thủ lưu tình như vậy?

Nhưng mà bây giờ hai người cũng không có thời gian nghĩ gì nhiều.

Cả hai nhanh chóng đứng dậy, dọc theo đường nhỏ rời khỏi chỗ này.

Cho dù Trúc Diệp Kỳ không có đuổi giết bọn họ, nhưng Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn chưa hẳn sẽ bỏ qua cho hai người. Cho nên, anh và Cậu Vạn phải mau chóng thoát khỏi chỗ này.

Về phần Trúc Diệp Kỳ, cô ta đứng ở một góc ngã rẽ, nhìn anh đi xa, trong mắt nhất thời có chút hoảng hốt.

Qua một hồi lâu, Trúc Diệp Kỳ mới nhẹ nhàng thở hắt ra, quay người đi về hướng nội thành. Cô ta đã đồng ý với cô bé kia là sẽ trở về mua hoa cho cô bé, cô ta đương nhiên nói được làm được!

Một đêm này, trong thành phố đã xảy ra một vụ thảm sát hết sức thê thảm.

Nhóm người buôn lậu lẩn trốn ở trong thành phố, ngày thường luôn ép buộc trẻ em đi bán hoa, đi ăn xin kiếm tiền, bọn họ ở trong thành phố hoành hành ngang ngược, không người nào dám trêu chọc.

Kết quả, nhóm người này đã bị người ta tàn sát hết trong vòng một đêm, không ai may mắn thoát khỏi.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là xác của đám người này toàn bộ đều hết sức thê thảm, cả đám bị người ta chém thành hai nửa, không có lấy một cái xác nguyên vẹn.

Những đứa nhỏ bị lừa gạt kia cũng được cứu. Không chỉ có thể, kẻ giết người còn để lại một số tiền lớn và một dòng chữ, yêu cầu mọi người đưa hết những đứa trẻ này về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK