Đúng như lời Tiền Trạch Nam đã nói, bệnh nhân có khỏi bệnh hay không phụ thuộc vào kết quả khám bệnh chứ không phải cảm nhận của chính bệnh nhân đó.
Khi nghe những lời này, đám người Viên Hữu Đức trở nên hào hứng hơn hẳn.
Một người đại diện lên tiếng nói: “Thần y Trạch Nam nói quả không sai chút nào. Chữa khỏi bệnh và làm giảm bệnh tình bớt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!” “Đúng vậy, chúng ta nhất định phải kiểm tra thêm một bước nữa mới được. Ai biết được rằng tên Lâm Mạc Huy đó đã cho những người này uống thuốc gì, nói không chừng chỉ là loại thuốc giảm đau gì đó, khiến bọn họ lầm tưởng rằng sức khỏe của mình đã hồi phục hẳn rồi!” “Đúng vậy, cần phải kiểm tra lần nữa mới được. Làm sao chúng ta có thể tin được ý kiến chủ quan của những người bệnh nhân này chứ? Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nói không chừng có người lén mua chuộc những bệnh nhân này đấy" “Tôi đã bảo rồi, cái người họ Lâm này làm sao có thể có y thuật cao minh như vậy chứ? Điều này hoàn toàn phi logic. Chắc chắn là anh ta đã mua chuộc những bệnh nhân này rồi!”
Khi những lời này vừa nói ra thì ngay lập tức mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán xôn xao.
Thành thật mà nói mọi người đều hiểu rằng chuyện này quá sức kỳ quái, vả lại bọn họ căn bản cũng không nghĩ rằng Lâm Mạc Huy lại có cách chữa bệnh thông minh như thế.
Vì vậy, nghe theo lời người kia, ánh mắt của mọi người nhìn Lâm Mạc Huy đều tràn đầy khinh thường. Đa số người ở đây đều nghi ngờ Lâm Mạc Huy có phải đã mua chuộc những bệnh nhân này hay không.
Thái Tử thấy vậy thì vô cùng tức giận, quát mắng: “Định mệnh nhà các người chứ, đúng là mấy tên khốn kiếp, mấy người không có não sao? Những bệnh nhân này đều là do Tiền Trạch Nam tìm thấy, lại còn là Vĩnh Xuân Đường sắp xếp bọn họ đến đây. Có mua chuộc thì cũng là do Tiền Trạch Nam mua chuộc họ, liên quan gì đến Lâm Mạc Huy chứ? Hay là do suy nghĩ của các người vẫn luôn xấu xa bẩn thỉu như vậy, cho nên mới biết được những thủ đoạn đê tiện đó sao? Dù sao thì tôi cũng không muốn nói nữa, tôi tin tưởng y thuật của người anh em của tôi. Hôm nay tên khốn nào dám xúc phạm người anh em của tôi thì tôi sẽ chém hắn ra làm mấy khúc!”
Tiền Trạch Nam cười chế nhạo: “Thái Tử, tôi biết ngài và Lâm Mạc Huy là anh em thân thiết với nhau. Ngài tin tưởng anh ta như vậy thì cũng không có gì đáng trách. Tuy nhiên, vì chúng tôi đã cạnh tranh công bằng như vậy thì chúng tôi phải có quyền nói ra sự thật! Lâm Mạc Huy nói rằng anh ta đã chữa khỏi bệnh những bệnh nhân này, mà chúng tôi chỉ kiểm tra xem kết quả thế nào thôi. Chuyện này có vấn đề gì sao? Sao hả Thần y Mạc Huy, cậu không dám để chúng tôi kiểm tra lại sao?"
Thái Tử đang định nói gì thì Lâm Mạc Huy đã vươn tay ngăn anh ta lại. “Có gì mà không dám chứ? Thần y Trạch Nam, xin mời!”
Lâm Mạc Huy phất tay nói.
Tiền Trạch Nam cười lạnh lùng, lập tức nói ngay. “Người đâu, đưa những bệnh nhân này đi kiểm tra mau!”
Vĩnh Xuân Đường lập tức dẫn một nhóm người bước ra, sẵn sàng đưa những bệnh nhân này đi kiểm tra luôn.
Nhưng đúng lúc này, Độc Tri Chu lại đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút! Các người dựa vào đâu mà lại để Vĩnh Xuân Đường người của các anh đưa họ đi kiểm tra chứ? Cho dù các người không tin tưởng Lâm Mạc Huy thì chúng tôi có thể cũng không tin Vĩnh Xuân Đường của các người mà!”
Nghe vậy, Thái Tử lập tức gật đầu: “Nói không sai! Bọn khốn kiếp nhà các người, nếu như các người đưa bệnh nhân xuống dưới kia, nhỡ đâu lại uy hiếp dụ dỗ bọn họ, hoặc là dùng tay dùng chân dọa nạt bọn họ, chẳng phải là các người đang gài bẫy Lâm Mạc Huy sao? Muốn công bằng thì phải công bằng tuyệt đối cho tôi!”
Sắc mặt của Tiền Trạch Nam thay đổi, ông ta nghiêm nghị nói: “Vậy thì các cậu muốn làm gì?”
Độc Tri Chu: “Ở đây có nhiều chuyên gia tài giỏi như vậy, ông có thể mời bọn họ đi kiểm tra. Ngoài ra, ở đây có rất nhiều thiết bị y tế giống như ở chỗ Vĩnh Xuân Đường, có thể trực tiếp dùng để kiểm tra luôn. Chúng ta cứ làm luôn ở đây rồi công bố kết quả kiểm tra trước mặt mọi người. Như thế mới gọi là công bằng. Mọi người có cảm thấy làm như vậy là đúng không?”
Mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.
Hầu hết mọi người ở đây đều đứng để xem kịch hay, mọi chuyện cũng chẳng liên quan gì đến họ, với cả bọn họ cũng muốn xem kết quả cuối cùng là như thế nào.
Đúng như lời Độc Tri Chu nói, nếu cứ mặc kệ để cho đám người đó đưa bệnh nhân xuống kiểm tra, ai mà biết được Vĩnh Xuân Đường có tảy máy chân tay gì hay không chú?
Nhìn sắc mặt Tiền Trạch Nam có chút lưỡng lự, xem ra ông ta rất muốn giở trò sau lưng đây mà.
Tuy nhiên tất cả mọi người ở đây đều đã nói như vậy rồi, cộng với cả chỗ này là địa bàn của Độc Tri Chu, cuối cùng ông ta chỉ có thể đồng ý với điều kiện này thôi!