Tiền Trạch Nam đã chữa xong năm người bệnh nhân kia, tự nhiên không cần hỏi thăm tới nữa.
Mười trọng tài này, thực sự muốn hỏi mười người mà Lâm Mạc Huy đã chữa trị xong kia.
Tâm tình của Cậu Vạn là kích động nhất, anh ta chạy lên trước, trực tiếp lớn tiếng hỏi: "Các người cảm thấy cơ thể của mình thế nào rồi?"
Những bệnh nhân kia đều im lặng, nhóm người bốn phía đều nhìn thẳng vào bọn họ, chờ đợi những câu trả lời của những người này.
Qua thật lâu, trong nhóm đó có một người bệnh nhân có vóc người gầy gò, lưng hơi còng xuống, từ từ đứng lên nói: "Tôi... tôi cảm giác mình đỡ hơn rất nhiều rồi...
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều xôn xao, tất cả mọi người đều chấn động và kinh ngạc.
Người đại diện bên phía Viên Hữu Đức gấp gáp, vội vàng đứng lên: "Này, ông tự cảm nhận lại một lần nữa xem? Có phải ông cảm nhận sai rồi không? Có một số bệnh, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không có chút triệu chứng nào. Nhưng tất cả đều là ảo giác của ông mà thôi. Có lẽ ông chỉ mới đỡ được một chút nên không thấy không khó chịu gì, cũng không thể chứng minh rằng ông đã đỡ hơn!"
Thái Tử trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Má nó, anh có ý gì hả?"
Người đại diện kia có hơi bối rối, nhưng vẫn cố cứng cổ: "Tôi... tôi chỉ muốn ông ta cảm nhận lại một chút tình trạng của mình, cái này thì sao chứ? Các người... nếu các người thật sự có lòng tin, cũng không cần quan tâm tới chúng tôi nói cái gì!"
Thái Tử còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Mạc Huy ngăn cản lại.
Lâm Mạc Huy cười nhạt nói: "Không có việc gì, để bọn họ tự cảm nhận một chút tình trạng của cơ thể của mình đi! Tôi tin tưởng y thuật của mình!"
Thấy Lâm Mạc Huy đã lường trước rồi, Thái Tử trực tiếp cười một tiếng: "Được, tôi cũng tin tưởng anh! Má nó, một lúc nữa nếu những người này thật sự không sao, tôi sẽ chặt đầu của tên khốn kiếp kia xuống!"
Đầu người đại diện kia đổ đầy mồ hội, kích động nhìn về phía người bệnh nhân còng lưng kia: "Này, ông... ông hãy cẩn thận cảm nhận một chút xem sao? Tuyệt đối đừng vì bệnh đã lâu nên nói tốt ngay đó! Cái này thật sự có liên quan tới tính mạng của ông đấy!"
Người bệnh nhân còng lưng kia gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi... tôi thật sự cảm giác tốt hơn... Các người nhìn thử đi, tôi có thể đứng lên rồi này. Tôi đã sáu năm rồi chưa hề đứng lên, tôi... bây giờ tôi đã đứng lên được rồi, cái này không phải là chuyển biến tốt hơn sao?"
Lời này vừa ra, cả đám người ở hiện trường đều lâm vào sự yên tĩnh chết chóc.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt nhìn người bệnh nhân kia, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt khó mà tin được.
Cảm giác khác có thể sẽ sai lầm nhưng có thể đứng lên được như vậy là không thể sai được!
Chẳng lẽ người bệnh này thật sự đã được chữa khỏi rồi sao? Trên mặt Cậu Vạn hiện lên sự vui sướng, nói như vậy,
Lâm Mạc Huy không có nói láo rồi? Mười dòng họ lớn và cả đám người đại diện bên kia đều trở nên luống cuống.
Nếu như y thuật của Lâm Mạc Huy thật sự cao minh, vậy chẳng phải bọn họ muốn mất đi Tái Tạo Hoàn rồi sao?
Một người đại diện nói: "Cái này... Đây chỉ là ngoại lệ, nói không chừng chính ông ta tự mình khỏe lên, chưa chắc đã là do Lâm Mạc Huy chữa khỏi". truyện ngôn tình
Những người khác cũng rối rít nịnh nọt theo, căn bản không muốn thừa nhận đây là công lao của Lâm Mạc Huy. Nhưng mà vào lúc này, một bệnh nhân khác cũng đứng lên: "Tôi cũng cảm thấy mình tốt hơn rồi!"
Một câu nói này khiến đám người đại diện ồn ào phía trước đều trực tiếp dừng lại.
Một người nói như vậy có lẽ là trùng hợp.
Hai người đều nói như vậy, vẫn được gọi là trùng hợp sao? "Anh.. có phải anh cảm giác sai không?"
Một người đại diện vội la lên.
Trái lại bệnh nhân này có tính tình nóng nảy hơn, trực tiếp chửi: "Đánh rầm á!" "Tôi bệnh vài chục năm nay, vẫn luôn kén ăn, vài chục năm rồi mà không hề có cảm giác đói bụng! Bây giờ tôi cảm giác rõ là mình gần như chết đói tới nơi rồi, anh nói coi có phải tôi cảm giác sai không?"
Lời này khiến cho nhóm người đại diện không trả lời được.
Mà theo sau đó, những bệnh nhân khác cũng rối rít đứng lên, dường như là trăm miệng một lời mà bày tỏ rằng mình cũng có cảm giác là cơ thể đã khôi phục.