Chứng kiến màn này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt lên.
Lúc này m đồng hồ thôi, đối thủ hạ gụ
Dựa vào d ề một phút hdo này đã bị
Mua thành công
Hết thảy những điều này lại hệt như những gì Lâm Mạc Huy dự đoán trước.
Bát Cực Quyền, cực kì cương mãnh, tìm được cơ hội thì thường sẽ dễ dàng hạ gục đối thủ trong một kích.
Câu nói của người xưa rằng luyện Thái Cực mười năm không ra khỏi cửa, luyện Bát Cực một năm đánh chết người chính là vì thế đó.
Taekwondo, là kiểu đánh tay chân vung rộng rãi, đối mặt với võ thuật truyền thống sẽ lộ ra rất nhiều kẽ hở.
Chỉ cần bị bắt được kẽ hỏ, một kích bị đánh gục là chuyện cực kì bình thường.
Đám người Viên Phong ngồi thống người trên ghế, bọn họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, trận đấu này lại thất bại thảm hại như vậy.
Vị cao thủ Taekwondo này, thậm chí còn kém xa hai người trước đó.
Mạc Luân càng hoảng hốt ngây người, anh ta vẫn luôn cảm thấy mình mạnh hơn những người này nhiều.
Hiện tại anh ta mới biết, chút thực lực của mình căn bản không đủ để người ta liếc một cái.
Nếu anh ta mà lên sàn đấu, phỏng chừng đã bị người ta đánh chết từ bao giờ.
Hạ Vũ Tuyết cực kì hài lòng: "Ê, một trăm vạn, lúc nào thì đưa bọn tôi?"
Hoàng Vĩnh Văn âm trầm mặt mày, cắn chặt răng, thấp giọng rít lên: "Nhất định là trận này đánh giả." "Trận này không được tính!"
Hạ Vũ Tuyết lập tức giận dữ: "Dựa vào đâu mà không tính?" "Anh có tư cách gì mà nói người ta đánh giả?" "Đây là chỗ của Lâm Chiêu, ai dám chơi gian ở đây?"
Hai người chuẩn bị to tiếng cãi cọ, bên dưới bỗng ồn ào hẳn lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông cao lớn đang đi lên võ đài. "Là Lâm Chiêu kìa."
Viên Phong kinh ngạc hô to. Mọi người lập tức đồng thời quay sang nhìn.
Lâm Chiêu thoạt nhìn chừng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt âm u hệt một con kền kền đang chầu chực bên cạnh chờ cơ hội.
Khí thế anh ta rất mạnh, vừa đứng lên võ đài, tiếng ồn bên dưới lập tức biến mất.
Viên Phong kích động nói: "Thật không ngờ được, Lâm Chiêu cũng đích thân tới." "Xem ra lần này khai trương, Lâm Chiêu rất coi trọng đó." "Nói gì thì nói cũng có bao nhiêu vị boss lớn cùng tới còn gì."
Triệu Nhã kinh ngạc ra mặt: "Vậy trước đây Lâm Chiêu này không tới hay sao?" "Kiêu ngạo vậy cơ à?"
Viên Phong trừng mắt với cô ta một cái: "Cô thì biết cái gì?" "So với những vị to to dưới kia, Lâm Chiêu chẳng thua kém gì đâu." "Dù là những người đứng đầu mười dòng họ lớn ở Hải Dương này đến trước mặt Lâm Chiêu thì cũng phải khách khí một tí đó."
Triệu Nhã kinh ngạc hô lên: "Không phải chứ?" "Tưởng anh ta chỉ lợi hại ở trại Ngô này thôi chứ, kinh khủng đến thế cơ à?"
Viên Phong cười nhạt: "trại Ngô nằm giữa giao điểm của ba tỉnh, chợ đen của trại Ngô có thể nói là ảnh hưởng được tới mười mấy tỉnh lận." "Bao nhiêu thế lực của các dòng họ lớn đều muốn thâu tóm trại Ngô về tay đấy." "Nhưng mà, cuối cùng trại Ngô vẫn bị Lâm Chiêu nắm vững trong tay, vì sao như vậy?" "Lâm Chiêu này không đơn giản đâu." Hoàng Vĩnh Văn gật đầu: "Tôi từng nghe bố tôi nói tới." "Lâm Chiêu không hề thua kém bất kì vị tại to mặt lớn nào." "Ngay cả nhà họ Hoàng chúng tôi cũng phải nể mặt anh ta, anh ta không phải người thường đâu."
Triệu Nhã đã chấn kinh rồi.
Lâm Mạc Huy nhìn Lâm Chiêu, có cảm giác rất khó nói, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.
Lâm Chiêu lên võ đài nói mấy câu rồi lại đi xuống.
Tiếp đó, lại có mấy màn biểu diễn nhẹ nhàng vui vẻ.
Nhưng mấy thứ này đều không quá hấp dẫn người xem.
Chỉ có điều, khoảng thời gian triển lãm bán hàng lại rất thu hút sự chú ý của người tới dự.
Lâm Mạc Huy liên tục quan sát bàn triển lãm, thứ cuối cùng được lấy lên là một bếp lò đen kịt.
Thấy bếp lò kia, ánh mắt Lâm Mạc Huy sáng lên, đây chính là lò luyện đan mà anh đang muốn tìm.
Chuyến đi này, cuối cùng cũng không quá phí công.
Triển lãm kết thúc, màn khai mạc cũng coi như kết thúc, mọi người chia ra phân tán.
Hạ Vũ Tuyết đi theo phía sau Hoàng Vĩnh Văn, vẻ mặt không phục, cả giận nói: "Này, một trăm vạn anh định đưa tôi thế nào đây?" "Tôi không nhận chi phiếu đâu, ai biết được chi phiếu của anh có lấy được tiền hay không." "Tôi muốn lấy tiền mặt, hoặc là chuyển khoản luôn cũng được."
Hoàng Vĩnh Văn đêm nay đã thu đến đau đầu, hiện tại càng thêm tức giận không thể chịu nổi.
Anh ta vừa định nổi cáu, Triệu Nhã chợt cười nói: "Ai chà, vội vàng làm gì nha." "Vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn khuya đi, sau đó sẽ trả tiền cô luôn."
Triệu Nhã nháy mắt với Hoàng Vĩnh Văn một cái.
Hoàng Vĩnh Văn hiểu ý, Triệu Nhã đang có ý định chuốc say hai người này trên bàn rượu đây mà.
Triệu Nhã gần như cưỡng chế kéo nhóm Hạ Vũ Tuyết đến một quán cơm ở trại Ngô. Sau khi đi vào, Hoàng Vĩnh Văn ra vẻ hào phóng, gọi một bàn đầy thức ăn. Thua tiền rồi, anh ta hạ quyết tâm phải cướp Hạ Vũ Tuyết về tay, không thì lỗ to.
Triệu Nhã càng thẳng thừng hơn, bảo người phục vụ mang tới hai bình Mao Đài. "Lâm Mạc Huy, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi." "Ây, tự nhiên nhớ lại hồi chúng ta còn ở thành phố Hải Tân, thật là hoài niệm nhỉ." "Xa quê gặp lại người quen cũ, đây là chuyện tốt mà." "Đêm nay, chúng ta không say không về." "Đây là rượu ngon đấy, chớ có lãng phí." Triệu Nhã vừa nói vừa rót đầy ly cho Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, người này có âm mưu gì, lòng anh hiểu rất rõ.
Anh thật sự không muốn liên quan tới người này, nhưng trong tình hình hôm nay, có muốn chuồn cũng không được, đành phải uống thôi. "Nào, hai ta cạn trước một lỵ đã." Triệu Nhã bưng ly rượu lên, ngửa cổ uống sạch.
Viên Phong lẻ mắt nhìn Lâm Mạc Huy: "Người anh em, con gái người ta đã uống rồi, anh không uống thì không được đâu nhé."
Mấy người khác cũng ồn ào theo, hoàn toàn là đang ép Lâm Mạc Huy uống rượu.
Lâm Mạc Huy không nói gì, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. "Hay lắm!"
Mọi người ầm ầm khen, thực ra chính là đang dùng phép khích tưởng, ép buộc Lâm
Mạc Huy tiếp tục uống.
Sau đó, đám người kia bắt đầu chơi xa luân chiến, luân phiên rotx rượu cho Lâm Mạc Huy.
Những người này, bình thường cũng đều lăn lê ở các quán đêm như thế này suốt, cho nên tửu lượng rất tốt.
Theo ý bọn họ, cả đám người cùng bắt tay chuốc rượu Lâm Mạc Huy, chẳng lẽ không phải là một trò dễ như trở bàn tay hay sao?
Kết quả là, khi cả đám đã uống kha khá rồi, Lâm Mạc Huy vẫn bình thản như chẳng hề hấn gì, khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Nếu còn uống tiếp thế này, chắc chắn bạn họ không chuốc đổ được Lâm Mạc Huy mất.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Triệu Nhã cười cười nói: "Lâm Mạc Huy, uống nhiều thế rồi." "Từ đầu toàn là bọn tôi kính rượu anh, có qua có lại, anh cũng nên kính bọn tôi một chút chứ nhỉ?"
Những kẻ khác cũng ồn ào hùa theo. Lâm Mạc Huy thở dài, bưng ly rượu lên nói: "Được, vậy tôi mời các vị một ly."
Hoàng Vĩnh Văn cướp luôn ly rượu: "Người anh em, anh làm vậy có vẻ không được hay lắm đâu nhỉ?" "Mời rượu là phải thành tâm chứ." "Bọn tôi mời anh nhiều như vậy rồi, đến phiên anh mời lại bọn tôi lại chỉ mời mỗi ly con con này?" "Anh làm vậy là không quá nể mặt nhau rồi."
Lâm Mạc Huy bất đắc dĩ hỏi: "Nếu vậy thì để tôi uống ba lỵ, các anh uống hai ly, được chưa?"
Triệu Nhã lại xua xua tay: "Lâm Mạc Huy, anh có còn là đàn ông không đấy?" "Sao mà tính tình không có tí quyết đoán nào vậy?" "Cái lý con con thế này, uống ba ly mà anh cũng có mặt mũi nói ra à?" "Bọn tôi mời anh chí ít cũng phải hơn chục ly rồi ấy chứ nhỉ?" "Anh làm vậy là quá khinh thường người ta rồi."
Hoàng Vĩnh Văn lập tức sa sầm mặt lại, dẫn ly rượu lên bàn, trông như thế sắp nổi nóng.
Viên Phong cười nhạt: "Ái chà, người thành phố Hải Tân các người là như thế này đấy hả?" "Chậc chậc chậc, thật là đáng xấu hổ!" "Không biết quy củ là cái gì, thế này thì thật không biết làm sao mà các người lớn lên được như vầy nữa." "Cô Nhã, cô gả tới Hà Nội chúng tôi là lựa chọn đúng rồi đấy." "Cô xem xem bọn tôi làm việc nhanh nhẹn phóng khoáng hơn bao nhiêu"
Lâm Mạc Huy nhíu mày, mấy người này quả thật là biết lên mặt dạy đời.
Các người muốn đua rượu? Được, vậy tôi uống với các người.
Lâm Mạc Huy cầm luôn chiếc cốc chân dài trên bàn: "Thế này đi, tôi lấy cốc này uống ba cốc, rót mời các vị hai lỵ, được rồi chứ?"
Đám người kia bật cười, đây chính là điều mà bọn họ đang chờ.
Loại cốc chân dài này, uống ba cốc ngang với chừng hơn nửa lít rượu.
Trước đó Lâm Mạc Huy đã uống nhiều như vậy, hiện tại uống thêm hơn nửa lít nữa, chắc chắn sẽ gục luôn rồi, vậy thì mục đích toi nay đã đạt tới. "Không thành vấn đề." Bọn họ đồng thanh trả lời.
Lâm Mạc Huy cũng không nói gì thêm, bưng bình rượu rót vào cốc lớn.
Hạ Vũ Tuyết đột nhiên ngăn Lâm Mạc Huy lại: "Vậy nói trước cái đã." "Anh Huy uống, các vị cũng phải uống." Hoàng Vĩnh Văn cười nhạt: "Yên tâm, chỉ cần anh ấy uống, bọn tôi chắc chắn sẽ cạn theo"
Mấy người khác cũng gật đầu, đều cười nhạt nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Huy.
Chờ Lâm Mạc Huy uống xong, chắc chắn đã gục luôn rồi, khi đó ai còn bắt nhau uống nữa?
Danh Sách Chương: