Bọn họ chính là những người mà trước đây Độc Tri Chu đã mang từ thành phố Hải Phòng đến Tô Vân.
Ở buổi họp báo của Vĩnh Xuân Đường, Độc Trị Chu dùng đám người này bao vây người của tỉnh Hải Dương, khiến cho người của mười đại gia tộc ở tỉnh Hải Dương không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lần này tuy rằng số lượng người tới không nhiều như lần trước, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối không kém.
Không nói những người khác, chỉ riêng những người của mấy gia tộc ở tỉnh Hải Dương cũng không phải là đối thủ của bọn họ!
Đột nhiên Bành gia chủ cảm thấy xìu xuống, ông ta nhìn về phía Triệu Nhạc Huân cầu cứu.
Triệu Nhạc Huân nhíu mày, ông ta cũng không ngờ, người của Độc Tri Chu sẽ đến vào lúc này.
Tuy nhiên, ông ta không lo lắng chút nào, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Lâm Mạc Huy, hôm nay là ngày tốt lành cho đám cưới của tôi, cậu quấy rầy như vậy, có vẻ không thích hợp cho lắm?”
“Tôi nghe nói, trong nhà cậu chỉ còn lại một đứa em gái ruột”
“Tôi biết cậu không sợ chết, nhưng nếu làm lớn chuyện, cậu không sợ em gái duy nhất của cậu cũng bị cậu hại chết hay sao?"
Triệu Nhạc Huân chậm rãi nói.
Thực ra ông ta đang uy hiếp Lâm Mạc Huy, nếu Lâm Mạc Huy tiếp tục ầm ĩ, ông ta sẽ giết Lâm Quế Anh.
Sắc mặt của Hứa Thanh Mây thay đổi, cô vội vàng kéo tay Lâm Mạc Huy: "Mạc Huy, bọn họ bắt Quế Anh và bố mẹ em, còn có bọn Đặng Tiến Quân và Niên nữa.”
"Chuyện này... phải làm sao bây giờ?”
Lâm Mạc Huy cười nhạt: "Không sao, không cần lo lắng
Nói xong, anh quay đầu liếc nhìn Triệu Nhạc Huân, cười lạnh nói: "Triệu Nhạc Huân, tôi quên thông báo cho ông”
“Bạn của tôi đã đưa bố mẹ và em gái tôi trở về”
“Những ngày này, cảm ơn ông đã chăm sóc họ.”
“Hãy yên tâm, sau này, chắc chắn tôi sẽ sử dụng phương pháp tương tự để chăm sóc gia đình ông!”
Sắc mặt của Triệu Nhạc Huân thay đổi, vội vàng nói: "Cậu... nói dối!”.
"Tôi vừa ra khỏi đó sáng nay, bọn họ vẫn còn bị nhốt ở đó, ai đã đưa họ trở về?"
"Ở bên kia tôi đã sắp xếp mấy cao thủ của nhà họ Triệu, cho dù cậu thật sự phải người qua đó, cũng không có khả năng cứu được bọn họ.”
“Cậu cho rằng tôi là một thằng ngốc hay sao?”
Lâm Mạc Huy cười nhạt: "Vậy bây giờ ông có thể gọi điện thoại hỏi một chút!”
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Lâm Mạc Huy, Triệu Nhạc Huân hơi hoảng hốt.
Ông ta lập tức lấy điện thoại gọi cho một cao thủ của nhà họ Triệu, đây là thân tín của ông ta, gã chính là người dẫn đội canh giữ ba người Lâm Quế Anh.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Triệu gia chủ, xin chào!”.