Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Vũ Tình cười nói: “Em nghe nói các anh đang tìm Hổ Đông An, đệ tử 

của Lâm Mạc Huy đúng không?” 

“Em biết anh ta trốn ở đâu!” 

Tiền Tử Thiên lập tức đứng lên và phấn khích nói: “Thật không?” 

“Tên đó đang ở đâu?” 

“Em đưa anh đi ngay đi!” 

Mọi người đều biết, Hổ Đông An chính là tri kỷ của Lâm Mạc Huy. 

Khi mười gia tộc lớn của tỉnh Giang Tô tiến vào Hải Dương, chỉ có Hổ Đông An bước tới và ngang nhiên chống trả. 

Tuy nhiên, lần trước sau khi bị thương Hổ Đông An đã trốn đi, mười gia tộc lớn của tỉnh Giang Tô tìm mãi không được. 

Nếu lần này Tiền Tử Thiên có thể bắt được Hổ Đông An về thì anh ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. 

Đường Vũ Tình cười nói: “Hắn trốn ở một nơi rất kín, có muốn em đưa anh tới đó không..” 

Cô ta chưa kịp nói hết câu, Tiền Tử Thiên đã thẳng tay tát vào mặt cô ta và chửi rủa: “Mẹ kiếp, nói gì mà nói lắm thế?” 

“Nói đi, rốt cuộc hắn ta trốn ở đâu!” 

Đường Vũ Tình bị đánh đến chết lặng, cô ngây người nhìn Tiền Tử Thiên, cô thực sự không hiểu làm sao mà cậu lớn nhà Họ Tiền hai ngày trước còn nói chuyện yêu đương với cô ta, lại đột nhiên trở nên hung ác như vậy. 

Thấy Đưởng Vũ Tình không lên tiếng, Tiền Tử Thiên càng tức giận, bắt đầu tát tiếp cái nữa vào mặt cô ta: “Mẹ kiếp, nói!” 

“Không nghe thấy bố mày đang hỏi mày à?” 

Tiền Tử Thiên hoàn toàn không có chút tình cảm với Đường Vũ Tình, chỉ là vui chơi qua đường. 

Bây giờ anh ta rất sốt sắng muốn biết vị trí của Hổ Đông Anh, sợ rằng Hổ Đông Anh biết tin sẽ chạy trốn mất. 

Vì vậy, Đường Vũ Tình cứ vòng vo như vậy khác gì chuốc vạ vào thân, anh ta đâu có thừa thời gian để nghe Đường Vũ Tình nhiều lời. 

Đường Vũ Tình bị tát hai cái cuối cùng cũng định thần lại, run rẩy nói: “Anh Thiên, anh... anh làm sao vậy?” 

Tiền Tử Thiên vô cùng tức giận, túm tóc Đường Vũ Tình, ẩn cô ta xuống bàn, tiện tay lấy dao gọt hoa quả dí lên mặt cô ta. 

“Tao bảo mày nói cho tao biết Hổ Đông Anh đang ở đâu, mẹ kiếp mày lại nói linh tinh cái gì thế, mày có tin bố mày rạch hoa trên mặt mày không!” 

Tiền Tử Thiên tức giận nói. 

Cuối cùng Vũ Tình cũng tỉnh ngộ, rốt cuộc thì cô ta cũng biết Tiền Tử Thiên không nói đùa với cô ta. 

Giờ phút này, cuối cùng cô ta cũng hiểu được rằng tình yêu đích thực mà cô ta nghĩ, tưởng rằng mình có thể ở bên cạnh một người máu mặt, hóa ra tất cả chỉ là suy nghĩ viển vông của bản thân. 

Tiền Tử Thiên, từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến cô ta! 

Nhìn thấy con dao gọt hoa quả càng ngày càng sát gần mình, Đường Vũ Tình sợ hãi run lên, vội vàng nói: “Anh ta đang ở thành phố Bắc Hải”. 

Tiền Tử Thiên túm lấy cổ cô ta và nâng cô ta lên: “Dẫn đường!”. 

Đường Vũ Tình không dám nói, run rẩy đưa Tiền Từ Thiện ra ngoài. 

Lúc này các cậu ấm cô chiêu cũng đã rút đi từ lâu, hiện tại bên ngoài cũng không có ai. 

Những người này đều đã hiểu rõ, Tiên Tử Thiên vốn dĩ không coi họ ra gì, đương nhiên mọi người sẽ không ở lại đây. 

Đường Vũ Tình vốn dĩ mong chờ rằng những người ở tỉnh Hải Dương bên này sẽ cứu mình, nhìn thấy bên ngoài không có ai, không khỏi hoàn toàn tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK