Ông ba nhà họ Phương vô cùng kinh ngạc: "Có thể như vậy nữa sao?" "Ông chủ Sandro, tinh thần mấy chủ độc tươi của ông thực sự tuyệt vời!"
Trong khi nói chuyện, con chuột đầu tiên đã lao về phía Lâm
Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy cũng không lùi bước, coi như anh đã chấp nhận số phận của mình. khi con chuột đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy đột nhiên ném xuống một viên thuốc màu đen.
Con chuột dường như bị viên thuốc thu hút và quay đầu chạy tới.
Sau khi xoay quanh viên thuốc vài lần và đánh hơi, nó bất ngờ bắt đầu nuốt viên thuốc. Và kỳ lạ thay, cơ thể của nó bắt đầu nhỏ dần lại, như thể bị xì hơi, và cuối cùng lại trở lại kích thước ban đầu.
Sandro trợn tròn mắt và vẻ mặt khó tin. "Sao... sao có thể thế này? "Làm sao có thể như vậy?"
Lâm Mạc Huy xua tay: "Sandro, tự ra mặt đi." "Loại đồ chơi nhỏ nhắn này, đừng mang ra chi cho mất công lại mất mặt" Sandro nhìn chăm chăm Lâm Mạc Huy: "Thế giới rộng lớn, quả nhiên có kỳ tài xuất chủng!" "Lâm Mạc Huy, cậu đúng là không đơn giản. "Nhưng nếu cậu muốn làm hỏng việc của tôi, cậu nhất định phải chết!" "Cậu muốn xem tôi đích thân ra mặt, vậy tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện đó
Sandro nói xong, đột nhiên lật nhào lộn nhào tại chỗ, cả người như phát điên, trong miệng lẩm bẩm nói.
Đồng thời, ông ta ngoạm rất nhiều răn và côn trùng ra khỏi cơ thể, cho vào miệng nhai và nuốt chứng. Lúc này, trên ngực hắn cũng xuất hiện một cục thịt, chậm rãi hưởng lên trên, giống như sắp phát ra thứ gì đó.
Sau gần mười phút, cục thịt chạm đến cổ họng ông ta. Nước da của Sandro đỏ bừng, như thể ông ta sắp chết ngạt. Một lúc sau, ông ta đột nhiên mở miệng và phun ra một con cóc to bằng năm tay.
Con cóc hoàn toàn có màu đỏ với đôi mắt lỗi lên trông rất đáng sợ.
Sau khi bỏ ra ngoài, nó quay đầu lại và nhìn xung quanh.
Đột nhiên, nó thè lưỡi và vẽ vào một con chuột gần đó.
Cơ thể của con chuột ban đầu sưng lên như một quả bóng rổ, nhưng khi con cóc kéo lưỡi, nó đột nhiên trở thành kích thước ban đầu.
Hơn nữa, con chuột cũng trực tiếp rơi xuống đất, run rẩy như có độc.
Cóc thẻ chiếc lưỡi dài, cuốn vào miệng rồi trực tiếp nuốt xuống.
Khi mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều bị sốc.
Vừa rồi Sandro nói rằng con chuột rất độc và nếu chạm vào sẽ chết.
Bây giờ, cóc đã thực sự nuốt con chuột, con cóc không sợ chất độc này sao?
Vẻ mặt của Sandro yếu ớt nhìn Lâm Mạc Huy với vẻ giễu cợt: "Cậu nhóc, cậu muốn nhìn thấy đích thân tôi dồn toàn bộ công lực, tôi sẽ cho cậu một cơ hội ngay bây giờ. "Nhưng tất cả những ai nhìn thấy tuyệt chiêu của tôi phải chết!" đều "Cậu đã yêu cầu cái này, hôm nay tôi sẽ đáp ứng cậu!"
Sandro nói xong thấp giọng kêu lên.
Như nghe được mệnh lệnh, con cóc chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Mạc Huy.
Đột nhiên, nó phát ra một tiếng cộc cộc, và sau đó bật thắng về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy vung tay phải, ba kim bạc đồng thời bay ra, chuẩn bị kẹp chặt con cóc.
Tuy nhiên, khi chiếc kim bạc rơi xuống da cóc, tất cả đều bị bật ra xa.
Da của loài cóc này dày đến mức không thể bị kim bạc chọc thủng.
Sandro cười: "Cậu bé, đây là tuyệt chiêu của tôi." "Tôi đã ngưng tụ nó năm mươi ba năm, con cóc này đã bất khả xâm phạm rồi!" "Nhưng tôi có thể nhắc nhở cậu "Con cóc này của tôi độc hơn nhiều so với tất cả các chất độc mà cậu đã thấy!"
Phương Ngọc Đức và những người khác tải xanh mặt mày.
Nhìn thấy con cóc sắp lao tới chỗ Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy thuận thế kéo một mảnh vải trên người, hất mạnh, hất con cóc ra.
Người của nhà họ Phương bên cạnh chưa kịp chuẩn bị thì con cóc đã lao tới trước mặt.
Trong tiềm thức anh ta muốn vẫy tay ngăn cản, nhưng sức mạnh của Cóc vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, trực tiếp đánh anh ta lui về phía sau mấy bước.
Danh Sách Chương: