Lúc ông ta còn nhỏ, bố vô cùng nghiêm khắc, hơi không như ý là vừa đánh vừa mắng ông ta.
Lúc đó, ông ta thường xuyên chạy đến trước mặt chú hai khóc thút thít.
Mà chú hai vẫn luôn dạy ông ta như vậy.
Bây giờ, nghe được lời nói quen thuộc này, dường như ông ta lại trở về thuở trước.
Ông ta ôm lấy ông lão, giọng nói run rẩy: "Chủ hai, cháu lập tức gọi điện cho bố."
"Những năm này, ông ấy vẫn luôn đợi chủ"
"Nếu ông ấy biết chú đã trở về, ông ấy... ông ấy chắc chắn sẽ rất vui!"
Ông lão gật đầu cười: "Được, chú cũng không ngờ, mình vẫn có thể sống để gặp mọi người"
"Những năm này, chú còn tưởng mình sẽ chết trong địa lao của Triệu Nhạc Huân!"
Sắc mặt Trịnh gia chủ đột ngột thay đổi: "Chú hai, chú... chú cũng bị Triệu Nhạc Huân nhốt trong địa lao?"
Ông lão gật đầu: "Đúng vậy!"
"Chú và Trần Nguyên Vũ còn ở bên cạnh nhau đó!"
Nghe được lời này, sắc mặt Trịnh gia chủ lập tức trở nên tái mét.
Ông ta đỡ ông lão dậy, để ông ta ngồi trên xe lăn.
Sau đó, Trịnh gia chủ đột nhiên nhảy dựng lên, giận dữ hét: "Triệu Nhạc Huân, gan chó của ông cũng lớn lắm!"
"Lại dám nhốt chủ hai của tôi, tôi thề không đội trời chung với ông!"
"Tất cả người nhà họ Trịnh nghe lệnh, hôm nay, cho dù nhà họ Trịnh của tôi chết hết, cũng phải chiến đấu với nhà họ Triệu đến chết!"
Mọi người nhà họ Trịnh đều đứng lên tới tấp, toàn bộ đều la hét ầm ĩ: "Chiến đấu đến chết! Chiến đấu đến chết!"
Khí thế mọi người nhà họ Trịnh mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào người nhà họ Triệu.
Dáng vẻ của bọn họ giống như chỉ cần Trịnh gia chủ ra lệnh, mọi người sẽ trực tiếp liều mạng.
Mọi người nhà họ Triệu lập tức hỗn loạn.
Nếu là bình thường, bọn họ sẽ không coi trọng nhà họ Trịnh, dù sao thực lực nhà họ Trịnh thua xa nhà họ Triệu.
Nhưng mà, tình huống bây giờ không giống trước kia.
Hơn nữa, dù sao nhà họ Trịnh cũng là một thành viên của mười đại gia tộc.
Nếu thật sự phải chiến đấu đến chết, nhà họ Trịnh chắc chắn không phải đối thủ của nhà họ Triệu, nhưng nhà họ Triệu cũng phải trả giá rất thê thảm!
Ở thời điểm căng thẳng này, đằng sau lại có một âm thanh truyền đến: "Trịnh gia chủ, đừng sốt ruột!"
"Muốn tính toán mọi chuyện với nhà họ Triệu thì e rằng ông còn phải xếp hàng đó!".
Lần này, mọi người lại trực tiếp nhường đường.
Lần này, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi ra, ông ta chống gậy, khập khiễng đi tới.
Nhìn thấy người đàn ông này, Phương gia chủ vẫn luôn ngồi im không nói chuyện đột nhiên nhảy dựng lên.
"Chẩn Trung, con...con là Chẩn Trung?"
Sắc mặt của mọi người nhà họ Phương cũng đều đột ngột thay đổi, mấy ông già dồn dập đi tới xung quanh: "Thật sự là Chấn Trung?"
Người đàn ông cười khổ, đột nhiên vứt gậy, thở phù phù, quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy nói: "Phương Chấn Trung đến gặp mặt bố và các vị trưởng bối!"
Nghe được lời này, nước mắt của Phương gia chủ trực tiếp tràn ra, mọi người nhà họ Phương cũng đều che mặt, khóc không ra tiếng.
Người đàn ông này chính là con trai cả của Phương gia chủ, cũng là người tài giỏi nhất thế hệ này của nhà họ Phương.
Vốn dĩ, ông ta chính là người thừa kế của Phương gia chủ, Phương gia chủ có thể nói là dốc hết tâm huyết, bồi dưỡng anh ta ta hết sức.
Hơn nữa, Phương Chấn Trung này hiền lành, cung kính với trưởng bối, khiêm tốn, nhường nhìn người cùng thế hệ, với vãn bối thì đối xử hiền lành, là người thừa kế chức gia chủ được tất cả mọi người nhà họ Phương công nhận.
Nhưng mà mười năm trước, anh ta lại mất tích một cách kỳ lạ.
Trong nửa năm, tóc của Phương gia chủ cũng bạc hết.