Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lâm Mạc Huy nhíu mày, Hoàng Kien Đình này, rõ ràng là đang gây xích mích.

Vấn đề mấu chốt là Hoàng Kiến Đình rất biết cách làm cho Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vui lòng, hai người họ cũng thích cậu ta.

Hứa Thanh Mây tức giận nói: “Hoàng Kiến Đinh, em nói như vậy là có ý gì?" "Nếu không phát hiện ra chị tìm tên lừa đảo kia, gây ra bao chuyện như vậy, chúng ta có cần phải bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ đồng này không?" "Nếu không có ba trăm năm mươi tỷ đồng đó, chúng ta đều phải ngồi tù, em còn có thể ở đây nói những lời lạnh lùng sao?" Hoàng Kiến Đình bĩu môi: “Ngồi tù sao, không đến mức đó đầu?" "Mới một ngày trước, ông chủ Khang đã bị bắt và số tiền đã được thu hồi. Đây cũng không phải là một vấn đề lớn." "Tuy nhiên, ba trăm năm mươi tỷ đồng không phải là chuyện nhỏ." "Ba trăm năm mươi tỷ đồng, anh rể sẽ làm cả đời, không đúng, mấy kiếp cũng không kiểm được nhiều tiền như vậy." Vẻ mặt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt trở nên lạnh nhạt, họ không chấp nhận được đưa một số tiền lớn như vậy cho người khác. Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Thanh Mây, con đừng nói thay Lâm Mạc Huy nữa!" "Hoàng Kiến Đình nói rất đúng. Chuyện lần này cũng không có gì to tát.” “Người ta bị bắt nhanh như vậy, chúng ta hoàn toàn không phải ngồi tù." "Tuy nhiên, những lời nói từ miệng của cậu ta sẽ khiến chúng ta mất ba trăm năm mươi tỷ đồng." "Muon bo xem, người nên ngồi tù là cậu ta mới đúng!"

Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: "Bố con nói rất đúng!" "Đây là tài sản của nhà chúng ta, cậu ta có tư cách gì mà làm con rể chính thức chứ?" "Thanh Mây, con đi nói với các cổ đông đó." "Muốn có ba trăm năm mươi tỷ đồng này thì tìm Lâm Mạc Huy đòi đi, nhà họ Hứa của chúng ta tuyệt đối không trả một xu nào cả!"

Hứa Thanh Mây cả giận run lên: “Bố mẹ, hai người sao lại không nói lý như vậy chứ?" “Tình hình lúc đó ai cũng hừng hực khí thế, nếu không đưa ra hứa hẹn, liệu bọn họ có chịu để yên không?" "Lấy ba trăm năm mươi tỷ đồng mới giải quyết được vấn đề này." "Nếu không, chúng ta đừng nghĩ đến việc đi đâu cả!" Hoàng Kiến Đình ung dung nói: "Vậy thì không cần nhiều đến ba trăm năm mươi tỷ đồng như vậy.."


Phương Như Nguyệt hai mắt sáng lên: “Đúng, ba tỷ năm trăm triệu là đủ rồi, nhiều nhất cũng chỉ cần mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng" “Con đòi lấy ra ba trăm năm mươi tỷ, con cho rằng tiền của chúng ta là từ trên trời rơi xuống hay sao?" “Lâm Mạc Huy à, Lâm Mạc Huy, cậu hoàn toàn không có đóng góp gì cho công ty, muốn dùng tiền của chúng tôi là điều không thế!"

Hứa Thanh Mây sắp ói ra máu, ý nghĩ của bố mẹ khiến cô gần như suy sup. Đúng lúc này, một nhóm người đột nhiên xông vào cửa, chính là nhóm cổ đông. "Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây, tôi nghe nói tiền đã về?" Một cố đông ngạc nhiên nói.

Hứa Đình Hùng đáp lại: "Đúng vậy, tiền đã về." "Tuy nhiên, là cảnh sát đã đưa nó trở lại, và nó không liên quan gì đến Lâm Mạc Huy cả." "Cho nên, trước kia Lâm Mạc Huy hứa với các người ba trăm năm mươi tỷ đồng, đều không còn khả năng nữa rồi!"

Phương Như Nguyệt lại liên tục gật đầu, vẻ mặt đầy tự mãn.

Đẩy mọi chuyện cho Lâm Mạc Huy, vì vậy tiền cũng được tiết kiệm.

Những cổ đông đó đột nhiên lo lắng. "Ba trăm năm mươi tỷ đồng, làm sao không còn khả năng nữa chứ?" “Dựa vào cái gì mà đến lúc này lại trở quẻ?" “Tổng giám đốc Hứa Thanh Mây, cô phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng!"

Hứa Thanh Mây vẻ mặt xấu hổ, xua tay lần nữa: “Mọi người đừng lo lắng." "Lời hứa của Lâm Mạc Huy nhất định sẽ được thực hiện." "Ba trăm năm mươi tỷ đồng nhất định sẽ phân cho mọi người.."

Hứa Đình Hùng lập tức ngắt lời Hứa Thanh Mây: "Không thể được!" "Đó là Lâm Mạc Huy đã hứa. Nếu các người muốn tiền thì đi tìm Lâm Mạc Huy mà đòi." "Đây là Tập đoàn Hưng Thịnh và không liên quan gì đến Lâm Mạc Huy cả."

Hứa Thanh Mây lo lắng: “Bố!" "Con câm miệng!" Hứa Đình Hùng tức giận nói: “Ở đây không có chỗ cho con nói!

Phương Như Nguyệt sốt sắng mà nói: “Thanh Mây, bố con cùng là vì muốn tốt cho con. Bao lâu mới có thể kiếm được ba trăm năm mươi tỷ đồng chứ?"

Hoàng Kiên Đình cười và nói: “Đúng đấy chị Thanh Mây. Để Lâm Mạc Huy gánh chút chuyện, chúng ta sẽ tiết kiệm được ba trăm năm mươi tỷ đồng. Đáng chứ!"


Hứa Thanh Mây tức chết đi mất, đây là gánh chút chuyện sao?

Nếu chuyện này không giải quyết được, Lâm Mạc Huy chắc chắn sẽ chết!

Tuy nhiên, những cổ đông đó đã không đi tìm Lâm Mạc

Huy.

Một cổ đông đứng dậy chỉ vào Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Ông Hùng, tôi hỏi ông lần nữa. Rốt cuộc ông có đưa ba trăm năm mươi tỷ đồng không?" "Không!" Hứa Đình Hùng đáp lại một cách dứt khoát. Hứa Thanh Mây muốn nói chuyện, nhưng Phương Như Nguyệt đã che miệng lại. “Được!” Cổ đông mạnh mẽ gật đầu, nghiên răng nghiên lợi nói: "Mẹ kiếp, báo cảnh sát! "Không đưa, đúng không?" "Ông đây cũng không cần nữa!" "Mẹ kiếp!" "Ông lấy trộm con dấu công ty và biển thủ một nghìn năm mươi tỷ đồng của công ty, đã cấu thành tội phạm hình sự rồi!" "Một nghìn năm mươi tỷ đồng đã trả về thì đã làm sao?" "Nếu có tội phạm hình sự thì ông phải chịu trách nhiệm pháp lý!" "Lần này tôi đây không cho ông vào tù thì tôi sẽ cùng ông chơi đến cùng!"

Một nhóm cổ đông hét lên: “Đúng, báo cảnh sát đi!" "Tôi cũng không cần tiền nữa!" "Giết chết lão súc sinh này!" "Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt, hai người rửa mông sạch sẽ và chờ ngồi tù đi!"

Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều sửng sốt, họ nhìn Hoàng Kiến Đình: “Bọn họ...bọn họ nói có thật không?" Hoàng Kiến Đình sắc mặt tái nhợt, dù sao bên ngoài đã trải qua rất nhiều chuyện, cậu ta cũng biết những cổ đông này không phải là chỉ doa người. Nếu chuyện này thực sự phải điều tra, có tội phạm hình sự, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sẽ không thể trốn thoát.

Thậm chí, ngay cả cậu ta cũng liên lụy theo.

Hoàng Kiến Đình cúi đầu: "Chuyện này... chuyện này hình như là thật..." "Hình như?" Hứa Đình Hùng tức giận: “Rốt cuộc là thật hay giả?

Ngay sau đó, bộ phận pháp lý của công ty tiến vào. "Để tôi nói cho ông biết là thật hay giả vậy!" "Hỏi ông một câu đơn giản, một tên trộm đã lấy cắp một thứ gì đó và để nó trở lại." "Vậy tên trộm này có phạm tội không?"

Hứa Đình Hùng suy nghĩ một chút: "Nhất định là phạm tội rồi!" "Đáp án chính xác!” Pháp lý gật đầu: “Tình huống của ông cũng tương tự như vậy." "Ông Hùng, trên thực tế những chuyện này, các cổ đông không truy cứu cũng không sao cả." "Nhưng nếu bọn họ muốn truy cứu, hừ, e rằng ông không gánh nối trách nhiệm này đầu!"


Hứa Đình Hùng đột nhiên hoảng sợ nhìn đám cổ đông tức giận: "Mọi người, cái này... ba trăm năm mươi tỷ đồng này không phải tôi đã hứa, mà là Lâm Mạc Huy đã hứa" "Các người muốn kiếm chuyện cũng nên tìm Lâm Mạc Huy, liên quan gì đến tôi..."

Cổ đông lớn tiếng nói: “Bây giờ không phải là chuyện ba trăm năm mươi tỷ đồng, mà là chuyện ông chuyển một nghìn năm mươi tỷ đồng của công ty đi!" "Ba trăm năm mươi tỷ ông đây cũng không cần nữa, tôi muốn khiến ông chết!"

Hứa Đình Hùng tức giận: "Ông.. ông thật là ức hiếp người quá đáng!"

Cổ đông chế nhạo: “Nếu ông không phạm tội, tôi làm sao ức hiếp được ông?" "Ông phạm phải chuyện lớn như vậy, tôi cho ông ngồi tù cả đời!"

Hứa Đình Hùng run lên vì tức giận, nhưng ông ta bất lực. Dù sao bây giờ ông ta đang bị người khác nằm thóp.

Phương Như Nguyệt trông có vẻ xấu hổ, thì thầm: “Hay là, chúng ta... chịu thiệt một chút, đưa cho bọn họ ba trăm năm mươi tỷ đồng.."

Hứa Đình Hùng thở dài: "Chỉ có thể là như vậy. "Bỏ đi, mọi người, chúng tôi đưa ba trăm năm mươi tỷ đồng này cho mọi người, như vậy là được rồi chứ?"

Cổ đông chế nhạo: “Bây giờ đồng ý rồi sao? Đã quá muộn rồi!" "Ông đây không muốn tiền nữa, tôi muốn ông ngồi tù!" "Lão súc sinh, ông đây sẽ khiến ông phải chết!"




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK