Hạ Vũ Tuyết tỏ vẻ chán nản: "Được rồi, tôi thấy rất phiền phức rồi, các người còn cười nhạo tôi nữa!" "Thật không biết ông nội nghĩ như thể nào." "Bất cứ nơi nào có người xuất hiện, lại để tôi đích thân đến tiếp!" "Ai nha, rốt cuộc là ai vậy, người quan trọng đến vậy sao, không tự mình đến được sao?" "Quên đi, ta không nói với các người nữa, ta đi đón người trước." Một người bạn giàu có ngay lập tức nói: "Vũ Tuyết, bây giờ cậu đi như vậy, chúng tôi biết làm sao?" "Bạn bè đều ở đây, cậu lại đi đón một tên nhà quê như vậy sao? Lẽ nào bạn bè không không bảng tên nhà quê, đúng không!"
Hạ Vũ Tuyết bất lực: "Không có cách nào, ông nội kêu tôi đi, tôi không đi sao được?" "Người ta không đến được, chả phải ông tội sẽ mång tôi sao!"
Lý Duyên trợn mắt, cười nói: "Vũ Tuyết, cậu không cần đón anh ta đâu." "Lý Tuấn Lôi bọn họ còn chưa tới!" "Tớ sẽ gọi điện thoại bảo cậu ta tiện đường ghé đón người. Như vậy chẳng phải xong rồi sao?"
Hạ Vũ Tuyết có chút bối rối: "Cái này... Cái này thích hợp sao?"
Lý Duyên cười nói: "Có gì mà không thích hợp." "Dù sao cũng có người ở đây." "Còn nữa, để đám người Lý Tuấn Lôi đi thăm dò cái người này trước." "Nếu thực sự là loại người như vậy, cậu cũng đừng nên gặp mặt, như vậy tránh được nhiều phiền phức." "Hơn nữa, cậu Sinh sẽ sớm tới đây. Cậu không muốn gặp người thừa kế của mười gia tộc đứng đầu Hải
Dương sao?" “Đây là người quyền lực nhất của thế hệ trẻ ở tỉnh Hải Dương, Vũ Tuyết, tất cả chúng tôi đều coi trọng cậu."
Hạ Vũ Tuyết do dự, cô ấy thật ra có chút tò mò về Hoắc Thiên Sinh.
Dưới cái nhìn của cô ấy, hầu hết những người thừa kế của các gia tộc lớn ở thành phố Hải Tân đều là các cậu ẩm, rất ít người có thể lot vào mắt xanh của cô ấy.
Mà người có thể trở thành người thừa kế trong mười gia tộc đứng đầu tỉnh thực sự là bá đạo của thế hệ trẻ, một người đàn ông như vậy đáng để cô ấy nhìn hơn! Suy nghĩ một hồi, Hạ Vũ Tuyết chậm rãi gật đầu: "Được, vậy cậu gọi Lý Tuấn Lôi đi!"
Lý Duyên lập tức nở nụ cười: "Phải như vậy chứ!" "Đừng lo lắng, tớ sẽ bảo Lý Tuấn Lôi kiếm tra cho cậu xem anh ta có đẹp trai không." "Nếu anh ta không đẹp trai cũng không giàu có, cứ để anh ta lăn lộn chơi trong bùn, để khói làm bấn mắt chúng ta!" "Hahaha..."
Lâm Mạc Huy đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mới có một chiếc xe ầm ầm lao về phía anh.
Một thanh niên độc đoán từ trên xe bước xuống, ánh mắt nhìn xung quanh cuối cùng rơi vào người Lâm Mạc Huy. "Này, cậu có phải là Lâm Mạc Huy không?" Người thanh niên hỏi.
Lâm Mạc Huy tự hỏi: "Là tôi, cậu là ai?"
Người thanh niên không có trả lời, chỉ là nhìn Lâm Mạc Huy từ trên xuống dưới, thấy Lâm Mạc Huy mặc đủ loại quầy hàng via hè, khóe miệng bôi qua một tia khinh thường. "Tôi tên là Lý Tuấn Lôi, cô Vũ Tuyết nhờ tôi đến đón." Lâm Mạc Huy chợt hiểu ra: "À, cảm ơn, làm phiền rồi!"
Lý Tuấn Lôi trừng mắt: "Làm phiền cái gì?" "Một lát nữa tôi đến đón bạn gái. Bạn gái tôi không thích những mùi khác trong xe. Vì vậy, cậu không thể ngồi lên xe của tôi!" "Đây là bốn trăm ngàn, cậu có thể tự mình bắt taxi đến đó!"
Lý Tuấn Lôi nói xong liền móc ra bốn trăm ngàn, trực tiếp ném xuống đất trước mặt Lâm Mạc Huy, xoay người rời đi.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, người này là thái độ gì vậy? Vứt tiền xuống đất, đây là cho ăn xin sao? "Chờ một chút!"
Lâm Mạc Huy gọi Lý Tuấn Lôi lại: "Tuy rằng cậu không thể chở tôi đến đó, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu đã đến thông báo cho tôi biết." "Tiền này tôi cũng không cần, tôi tự có tiền."
Lâm Mạc Huy nói xong liền xoay người rời đi.
Lý Tuấn Lôi sầm mặt, lập tức quát: "ở đâu ra cái đồ ngu ngốc này vậy,cho tiền còn không lấy?" "Mày không lấy, bố mày đỡ tốn!" "Nếu đến đó Hạ Vũ Tuyết có hỏi, cũng không liên quan đến mình."
Vào lúc bảy giờ tối, biệt phủ Vạn Thịnh.
Một chiếc Mercedes-Benz chậm rãi lái vào bãi đậu xe, hai anh em Hứa Thanh Tùng và Hứa Kiều Linh bước xuống. "Anh hai, tối nay thấy em ăn mặc thể nào?" Hứa
Kiều Linh kích động hỏi. “Đẹp lắm!” Hứa Thanh Tùng hài lòng gật đầu: “Đừng lo lắng, em gái của anh xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ làm mù đôi mắt chó của những người đó." "Đêm nay, rất nhiều nhân tài trẻ tuổi nhất định sẽ bị em hút hồn!" "Nếu có ai trong gia tộc giàu có thích em, thì chúng ta có cơ hội để giảm chết con ả Hứa Thanh Mây đó!"
Hứa Kiều Linh mặt mũi tràn đầy kích động: Anh hai, anh yên tâm đi." "Em đã hỏi thăm roi, tối nay cậu Sinh sẽ đích thân đến đây." "Lần trước ở công ty dược phẩm Hưng Thịnh, gặp mặt quá vội vàng, nên không thể nói chuyện được nhiều với cậu Sinh." "Hơn nữa, ngày đó em không ăn mặc đẹp như này, nên cậu Sinh cũng không có chú ý đến em." "Buổi tối hôm nay, em nhất định sẽ hạ gục anh ấy!"
Hứa Thanh Tùng cười: "Thì ra em đã có chủng bị trước a!" "Cũng được, không uống công ông nội một phen khổ tâm." "Ông nội phải mất rất nhiều thời gian để sắp xếp hai chúng ta vào xem kịch vui." "Lần này chúng ta đến, cũng không thể cho nhà họ Hứa mất mặt a!"
Hứa Kiều Linh dùng sức gật đầu. "Mà này, em nghe nói giao lưu hội năm nay do Hạ Thành Phong chủ trì, đúng không?" Hứa Kiều Linh ngạc nhiên hỏi.
Hứa Thanh Tùng nói: "Trong cuộc giao lưu hội này, thành phố Hải Tân của chúng ta là chủ nhà. Chúng ta phải có một thần y nổi tiếng ở thành phố Hải Tân." “Lẽ ra là ông Tạ của nhà họ Tạ, thần y đầu tiên ở Hải
Tân, là thần y số một của thành phố Hải Tân." "Nhưng mà, những người trong nhà họ Tạ, không biết tại sao tất cả họ đều đột nhiên biến mất, biệt thự nhà họ Tạ đều người đi nhà trống." "Không có cách nào, chỉ có thể chọn ông cụ Phong hoặc ông cụ Chánh." "Nhưng ông cụ Chánh gần đây rất bận, nên chỉ có thể chọn ông cụ Phong thôi." "Tuy nhiên, với khả năng của Hạ Thành Phong, vẫn không thể dành được phần thắng" "Bởi vậy, tại buổi gặp mặt giao lưu y học này, chúng ta mang tiếng là nhiều tài tử y học nhưng nhiều năm như vậy vẫn chưa thẳng qua được thần y Kiệt!" Hứa Kiều Linh hai mắt sáng lên: "Là thần y Kiệt sao?" "Đây thực sự là một nhân vật lớn thực sự a!" "Nghe nói ngay cả ông Phàm nhà họ Hoắc cũng là anh em với thần y Kiệt." "Trong ngành y của Hải Tân, thần y Kiệt nói một câu, ai dám không phục?" Hứa Thanh Tùng cũng tràn đầy khao khát: "Đúng vậy, đêm nay rất nhiều người đều đến vì thần y Kiệt!" Hứa Kiều Linh đột nhiên nói: "Nhưng mà, lần trước em không phải có nghe cậu Sinh nói, còn có cái người tên Lữ Tứ Đẳng đến từ Hải phòng sao?"
Hứa Thanh Tùng lắc đầu: "Mặc dù kỹ năng y khoa của Lữ Tứ Đẳng được xếp hạng trong top mười ở Việt Nam, nhưng dù sao thì ông ta cũng đến từ Hải Phòng, ảnh hưởng của ông ta ở Hải Dương còn kém xa thần y Kiệt." "Hơn nữa, Lữ Tứ Đảng lần này chỉ là đến dự bị." "Nếu không vào trường hợp khẩn cấp, có khi Lữ Tứ Đảng còn không có mặt trong trận đấu." "Lần này mấu chốt của Hải Dương chúng ta, vẫn là nhờ vào thần y Kiệt!"
Đột nhiên, Hứa Kiều Linh đột nhiên cười nói: "Chỉ là, nói đi thì nói lại, sức hấp dẫn của thần y Kiệt ở Hải Dương thực sự là bất khả chiến bại." "Nghe nói thần y Kiệt đến đây, nhiều người đều tranh giành vé, bọn họ muốn tới giao lưu hội y học một chuyển, chỉ muốn gặp thần y Kiệt." "Bây giờ một vé vào cửa giao lưu hội y học được mua với giá cao ngất trời!"
Từ Thanh Tùng gật đầu: "Đương nhiên, em nghĩ phiếu của chúng ta lấy dễ dàng sao?" "Ông nội đã mất nhiều công sức mua nó từ một người bạn cũ đấy." "Nên là, đừng để lãng phí." "Tối hôm nay, mục tiêu của em là cậu Sinh, còn mục tiêu của anh là... hehe..."
Hứa Kiều Linh cong môi: "Đi thôi, đừng cười đến bỉ ổi như vậy, em còn không biết anh sao!" "Em nghe nói Hạ Vũ Tuyết, cháu gái của ông cụ Phong cũng đang ở đây. Anh là đang muốn tới chỗ cô ấy sao?" "Em muốn xem rốt cuộc cô gái trong huyền thoại này xinh đẹp như thế nào!"
Danh Sách Chương: