Lâm Mạc Huy nở nụ cười động viên: "Đừng lo Sẽ không có chuyện gì lớn đầu. Cô Lan Ngọc chắc chỉ dọa cậu ta một chút. Đợi chúng ta gặp cô ấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hứa Thanh gật đầu, cô lấy điện thoại di động ra và đích thân liên lạc với Tổng Lan
Thanh Mây đã hẹn Tổng Lan Ngọc đi ăn tối và được cô ta thoải mái đồng ý.
Nửa giờ sai, ba người họ ngồi xuống trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp.
Tổng Lan Ngọc nhìn mọi thứ trong phòng và không khỏi cười thầm: "Tôi đã nghe nói về phòng riêng của Bách Hạo Hiến từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội vào. Tôi thực sự không ngờ rằng lần này nhờ phúc của hai người mà có thể ngồi ở đây đấy. Ông chủ Hoàng là một người có tư duy kinh doanh tốt nhưng anh ta quá cổ hủ." "Chỉ có các thành viên VIP mới có thể ngồi ở phòng VIP, đã vậy lại chỉ có ba người được phát thẻ VIP mà thôi. Nếu vậy mấy phòng riêng này cứ để cả ngày, chỉ đợi bọn họ tới dùng bữa sao?" Hứa Thanh Mây cười tủm tỉm: "Cô Lan Ngọc nhìn nhận mọi thứ quả thật sâu xa hơn người thường" Tổng Lan Ngọc bật cười nói: "Thanh Mây, đừng gọi cô Lan Ngọc nữa, cứ gọi tôi là chị "Thực ra cô cũng mới trở thành chủ tịch hội đồng quản trị gần đây, cũng không nhạy bén với chuyện làm ăn lắm. Sau hai năm cô cũng sẽ như tôi thôi."
Hứa Thanh cười nói: "Vậy thì tôi phải học thêm
Ngọc rồi!"
Bữa ăn diễn ra rất hài hòa, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh không nhắc đến Ngô Tân Bình, Tổng Lan Ngọc đương nhiên cũng sẽ không nhắc đến
Cho đến khi ăn cơm, Tổng Lan Ngọc cười khẽ: "Tôi sẽ tha cho tên họ Ngô ấy, nhưng hai người hãy căn dặn anh ta đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Nếu không lần sau gặp lại, tôi sẽ không khách sáo như lần này đầu ta!" "Vệ sĩ của tôi thích nhất là đánh gãy tay chân người khác đó. Hữa Thanh Mây cười tủm tỉm gật đầu: "Tôi sẽ nhắc nhở cậu
Tổng Lan Ngọc lại liếc nhìn Lâm Mạc Huy, nói: "Hợp đồng tập đoàn tập đoàn Qua Luân có thể tiếp tục. Tuy nhiên giá trị hợp đồng phải giảm 10%!"
Tổng Lan Ngọc trước đó nói rằng mức giá mà Ngô Trung
Kiên đưa cho cô ta thực tế cao hơn 30%.
Khi đó cô ta đã nể mặt Lâm Mạc Huy và đề xuất giảm 20% tương đương với việc Ngô Trung Kiên chỉ được hưởng 10% so với giá ban đầu
Bây giờ lại giảm 10% chênh lệch giả cuối cùng có nghĩa là Ngô Trung Kiên sẽ không được chút lợi nào.
Đây cũng là cái giá cho việc con trai ông ta dám quấy rối Tổng Lan Ngọc
Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây về nhà nói với mọi người trong gia đình về đề nghị của Tổng Lan Ngọc.
Ngô Trung Kiên nghe xong, lập tức nóng nảy nói: "Cái này.. giá cả đã thương lượng, tại sao phải giảm 10%?" "Lâm Mạc Huy, cậu... cậu không cầu xin cô Lan Ngọc sao?"
Hứa Thanh Mây trừng mắt nhìn ông ta: "Sao chủ không xem lại nhà chủ đi. Chủ hai, chính con trai của chủ đã cưa cẩm chị Ngọc, chị ấy tức giận nên mới dẫn đến kết quả này." "Giảm 10% đã là giữ thể diện cho chúng ta lắm rồi." "Nếu đổi thành cháu, cháu nhất định sẽ không hợp tác Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Ngô Trung Kiên còn muốn nói chuyện nhưng Hứa Thanh Mây trực tiếp xua tay: "Được rồi, khả năng của chúng cháu chỉ có thể được như vậy thôi. Chú hai, nếu chủ cảm thấy không hài l lòng, cháu có thể gọi điện thoại cho chị Ngọc nói rằng tất cả những chuyện này hôm nay đều không tính. Ngày mai chủ có thể tự nói chuyện với chị ấy, thế nào?"
Ngô Trung Kiên há to miệng, nhưng cuối cùng không dám nói thêm lời nào nữa. Ông ta biết rất rõ rằng mình không đủ tư cách để nói chuyện trực tiếp với Tổng Lan Ngọc nên đành bất lực thở dài, trong mặt đầy vẻ bực bội.
Giá cả thương lượng ban đầu, ông ta có thể kiếm được nhiều tiền đủ để mua một chiếc xe hơi và một căn nhà ở thành phố Hải Tân.
Thậm chí nhờ đó ông ta cũng có thể trở thành chủ tịch của công ty con của tập đoàn Qua Luân ở Việt Nam. Chỉ vì con trai ông ta quậy phá mà số tiền lớn này đã biến mất. Điều quan trọng nhất là vị trí chủ tịch của ông ta có lẽ cũng không được đảm bảo
Bây giờ Ngô Trung Kiên cảm thấy ghét Ngô Tần Binh đến cực điểm trong lòng.
Ông ta tức giận vỏ bàn: "Đi, đưa tên khốn đó về nhà trước!" Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy gặp được Ngô Tân Bình vào ba ngày sau đó.
Anh ta đi lại khập khiễng, trên trán có chút sưng đỏ. Có vẻ như lần này bố anh ta đã dạy dỗ lại một cách rất cẩn thận rồi. Ngô Tân Bình cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn được một vài ngày, anh ta hiểu rằng Tổng Lan Ngọc, đó là một con người mà anh không đủ khả năng để leo lên.
Mấy cái thủ thuật nhỏ nhặt để lừa bịp con gái của anh ta chỉ sử dụng được với những người phụ nữ bình thường, nhưng khi sử dụng với Tổng Lan Ngọc thì đó hoàn toàn là tự tìm đến cái chết.
Cô gái kiêu ngạo như một vị nữ hoàng này chỉ một lời nói cũng đủ khiến gia đình anh ta tan nát cả rồi, có cho thêm mười lá gan anh ta cũng không dám khiêu khích Tổng Lan Ngọc lần nữa.
Tất nhiên sau sự việc này, anh ta càng không thể hiểu được tại sao Lâm Mạc Huy có thể có được sự ưu ái của Tổng Lan
Ngọc?
Sự ghen tị của anh ta với Lâm Mạc Huy trong lòng đã lên đến cực điểm.
Lâm Mạc Huy có thể nhìn ra vẻ oán hận trong mắt Ngô Tần Bình nhưng anh cũng không thèm để ý đến người này.
Ngô Tân Bình này chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, trong lòng luôn có chút hư vinh không chịu thua kém người khác, Lâm Mạc Huy cũng lười để ý loại người này..
Nghe nói Ngô Phi Điệp cũng đi chơi với bạn trai ngoại quốc ở bên ngoài nên cũng không ghé qua xem xét tình hình ở nhà. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Vài ngày sau, khi Lâm Mạc Huy bước vào văn phòng, Hạ Vũ Tuyết đã mặc đồ trắng nhanh chóng bước vào. "Anh Lâm, viện trưởng Đức đang tìm anh."
Hạ Vũ Tuyết cười nói.
Cô ấy hiện tại cũng rất đều đặn đi làm, Lâm Mạc Huy ở đây thì đương nhiên cô ấy cũng sẽ ở đây. Trước đây cũng có một số bác sĩ nam muốn đến gặp và tán tỉnh Hạ Vũ Tuyết nhưng đều bị cô măng không thương tiếc nên từ đó về sau cũng không ai dám động tới cô ấy nữa.
Những người trong bệnh viện cũng ghen tị với Lâm Mạc Huy.
Họ thậm chí còn không nghĩ được lý do tại sao Lâm Mạc Huy đã có được đệ nhất mỹ nhân của thành phố Hải Tân làm vợ mà còn được cô gái giàu có này suốt ngày đi theo?
Những người này cũng không biết mối quan hệ giữa Tổng Lan Ngọc và Lâm Mạc Huy, nếu anh e rằng họ sẽ còn hoài cuộc đời hơn nữa.
Lâm Mạc Huy đứng dậy và chào đón viện trưởng Đức vào. "Viện trưởng Đức, có chuyện gì vậy?"
Trong thời gian này, viện trưởng Đức cũng đến khu biệt thự Đảo Xanh hai ngày một lần để gặp Ngọc Mạn.
Sau đó Lâm Mạc Huy cảm thấy rắc rối, vì vậy anh đưa cho viện trưởng Đức một thẻ ra vào để anh và vợ có thể ra vào biệt thự khu Đảo Xanh tùy ý.
Vì vậy trong thời gian này, viện trưởng Đức và vợ lại đến khu
Đảo Xanh nhưng họ không liên lạc với Lâm Mạc Huy nữa, Lâm Mạc Huy cũng không có nhiều thời gian để ý xem họ ở đâu.
Viện trưởng Đức cầm một cuốn hồ sơ nói: "Cậu Lâm, cách đây ít lâu cậu đã nhờ tôi tìm một số trường hợp đặc biệt. "Tôi chỉ tìm thấy một vài trường hợp ở đây, tôi sẽ đưa chúng cho cậu xem."
Lâm Mạc Huy lập tức nghĩ ra và cầm lấy tập hồ sơ do viện trường Đức đưa tới.
Sau khi đọc kỹ, Lâm Mạc Huy lấy ra gần hết và trả lại cho viện trưởng Đức.
Chỉ còn lại ba trường hợp được Lâm Mạc Huy giữ lại. Viện trưởng Đức ngạc nhiên. "Cậu Lâm, sao lại giữ lại ba trường hợp này?"
Lâm Mạc Huy cười nói: "Ba cái này chính là cái tôi đang tìm. Những trường hợp khác, vui lòng kiểm tra lại. Tôi đã viết một số nhận xét trên đó. Ông chỉ cần kiểm tra theo hướng của nhận xét thì sẽ có kết quả thôi." viện trưởng Đức vô cùng kinh ngạc: "Thật sao?" "Cậu Lâm, cảm ơn cậu rất nhiều!"
Những trường hợp này đều là những trường hợp đặc biệt và bệnh viện thậm chí không thể tìm ra nguyên nhân.
Viện trưởng Đức đã thu thập những trường hợp này và lên kế hoạch tham khảo ý kiến của một số chuyên gia. Vừa hay Lâm Mạc Huy ở đây nên viện trưởng Đức mới mang qua cho anh xem xét trước.
Lâm Mạc Huy mỉm cười gật đầu: "Được rồi viện trưởng Đức, ông có thể đi trước." "Tôi sẽ tự mình xem ba trường hợp này một lát!"
Viện trưởng Đức gật đầu, đứng dậy và rời đi.
Lâm Mạc Huy cầm ba tập hồ sơ lên rồi nhíu mày thật chặt. Ba bệnh nhân chính xác là đã bị ngộ độc
Danh Sách Chương: